Quả nhiên đi vào liền thấy Chu Gia Dã. Lúc này chủ nhiệm lớp không ở đó, trước bàn làm việc của chủ nhiệm lớp chỉ có một mình cậu ấy.
Nhưng hoàn cảnh cậu ấy không có thê thảm như tôi dự đoán.
Tôi cho rằng cậu ấy sẽ bị chủ nhiệm lớp la mắng, ủ rũ buồn bã. Dù sao toàn bộ tiết tự học buổi tối cậu ấy đều không trở về, với tôi mà nói chỉ bị thầy giáo nói nói mấy câu đều sẽ sợ.
Nhưng cậu ấy ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh ghế của chủ nhiệm lớp, một tay chống cằm, một tay khác xoay bút, tầm mắt dừng ở câu được câu không rồi chuyển bút, dáng vẻ chán đến chết càng giống chú chó to.
Tôi nộp bài tập, cậu ấy giương mắt nhìn thấy tôi. Đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời, chuyển bút trong tay cũng ngừng: "Lâm Ý! Cậu tới vừa lúc, tới tới tới, bài thi này tớ không biết viết, tranh thủ lão Tần còn chưa trở về, nhanh giúp tớ làm mấy câu đi."
Cậu ấy một bên nói như vậy, một bên liền đẩy bài thi trước mặt về phía tôi.
Dáng vẻ quen thuộc không chút nào thấy ngại của cậu ấy giống như tôi là đại cứu tinh mà cậu ấy thật vất vả mới mong chờ tới. Tôi không có bạn bè gì, cũng không giao tiếp tốt lắm, lần đầu tiên gặp được người như vậy, có thể đến gần bất kỳ ai như lẽ đương nhiên, cố tình hành động của cậu ấy làm bạn không có sức chống cự.
Nơi này là văn phòng, tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng, rất sợ chủ nhiệm lớp sẽ tiến vào mọi lúc, liên tiếp quay đầu lại nhìn cửa.
Cậu ấy nhìn ra tôi hồi hộp: "Cậu đừng sợ, tôi nhìn giúp cậu, chờ lát nữa nếu lão Tần trở lại cậu đừng nói chuyện là được, tôi bao che cho cậu."
Tôi tò mò cậu ấy làm sao bao che cho tôi.
Tò mò hại chết mèo con, sợ cái gì tới cái đó, lời nói chưa rơi xuống bao lâu, chủ nhiệm lớp đã trở lại.
Tôi còn chưa có phát hiện việc này, đang cúi đầu nghĩ đề tiếp theo chọn cái gì, bỗng nhiên liền nghe Chu Gia Dã kêu lên, giọng nói vừa hung dữ vừa kiêu ngạo: "Nghĩ đáp án nhanh lên cho tôi, hôm nay nếu tôi không ra văn phòng này được, cậu chờ đó cho tôi, tôi làm cậu ở trong lớp không sống nổi cậu tin không?"
Uy hϊếp quen thuộc mang cho tôi cảm giác sợ hãi, theo bản năng tôi sợ hãi tới mức tay chân lạnh lẽo, trong nháy mắt cả người cứng đờ tại chỗ.
Giọng nói của thầy giáo vang lên từ phía sau, quở mắng: "Chu Gia Dã! Cậu thật biết nghĩ cách nha! Tôi kêu cậu làm bài, cậu ở chỗ này uy hϊếp bạn học đúng không? Tôi làm cho cậu sống không nổi ở Nhất Trung cậu tin không? Lâm Ý, em đi về trước."
Tôi mơ màng hồ đồ đi ra văn phòng, tới phòng học ngồi xuống, trái tim vẫn đang nhảy lên thình thịch, trong lòng bàn tay lạnh lẽo đến ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trương Nam Nam và Tưởng Chanh lại đây tìm tôi: "Nộp bài tập lâu như vậy, không đi sao?"
Tôi chậm nửa ngày mới ngẩng đầu, thấy họ cõng cặp sách mới phản ứng lại đây, hôm nay tiết tự học buổi tối kết thúc có thể tan học về nhà.
Ngày hôm sau thể dục giữa giờ đã xong, Tưởng Chanh muốn đi mua chai nước uống, tôi đi cùng cô ấy.
Sau khi thể dục giữa giờ kết thúc, siêu thị nhỏ trong trường học rất nhiều người, bởi vì tiết tiếp theo là thể dục, không cần về phòng học cho nên có thời gian tương đối dư dả, có thể chậm rãi xếp hàng chờ.
Thật vất vả tới lượt chúng tôi, trả xong tiền ra tới, đang chuẩn bị đi học thể dục. Tưởng Chanh bỗng nhiên lại xoay người đi vào bên trong siêu thị, tôi khó hiểu quay đầu lại hỏi cô ấy đi đâu, cô ấy nói muốn mua một túi kẹo, kêu tôi chờ một chút.
Tôi còn không có quay đầu lại, bỗng nhiên cảm thấy cổ lạnh lẽo.
Đột nhiên lạnh lẽo làm tôi sợ nhảy dựng, tôi che lại cổ, vừa quay đầu nhìn thấy Chu Gia Dã.
Trong tay cậu ấy cầm một chai nước có ga mới lấy ra từ tủ đông, cười hỏi tôi: "Không mua cái gì sao?"
Hai tay tôi trống trơn, chỉ đi cùng Tưởng Chanh mua đồ vật. Tôi trả lời đúng sự thật: "Tớ không mua, đi cùng Tưởng Chanh."
Siêu thị vốn là địa điểm đứng đầu trong trường học, rất nhiều người lui tới, mọi người đều đang trộm xem cậu ấy, cậu ấy giống như không cảm giác được, có lẽ là đã sớm tập mãi thành thói quen.
Cậu ấy gật gật đầu, rồi sau đó nhét chai nước có ga vào trong tay tôi.
Tôi dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn cậu ấy.
Cậu ấy lười biếng dựa vào phía sau tủ đông, rồi cười: "Tối hôm qua cảm ơn cậu."
Tôi muốn trả lại cho cậu ấy: "Tớ không giúp được gì, sau đó chắc là cậu lại bị thầy mắng đúng không.."
Lúc ấy theo bản năng phản ứng có chút ngốc nhưng lúc tỉnh táo lại hiểu rất rõ, cậu ấy làm bộ bắt nạt tôi, bắt tôi giúp cậu ấy làm bài thi đổ tội lên một mình cậu ấy.
Tôi không xem như giúp cậu ấy được cái gì, ngược lại làm cậu ấy nhiều thêm một cái tội danh bắt nạt bạn học.
Tay cậu ấy đẩy lại, động tác ngăn tôi trả lại đồ cho cậu ấy.
Phía trước mấy bạn nam đang gọi cậu ấy, thúc giục hỏi cậu ấy xong chưa, cậu ấy nâng giọng đáp lại nhóm bạn nam kia thúc giục cái gì thúc giục. Rồi sau đó vội vàng phất phất tay với tôi, khóe miệng tươi cười theo thói quen: "Lúc ấy tôi không phải dọa cậu sợ sao, nhận lỗi với cậu đó."
Cậu ấy nói xong liền vội chạy rời đi qua trước mặt tôi.
Gió thổi tan ánh mặt trời trước mặt, cậu ấy chạy về phía ánh sáng, xán lạn mà sáng ngời trong gió.
Tưởng Chanh mua xong kẹo đi ra, mở đóng gói chia cho tôi một viên, cúi đầu thấy trong tay tôi là chai nước có ga, di một tiếng.
Tôi luôn theo thói quen giải thích: "Ngày hôm qua tớ có giúp Chu Gia Dã một chút chuyện, cậu ấy vừa mới cho tớ."
Nhưng rõ ràng tôi không giúp được gì cả. Lần đầu tiên tôi gặp được người như vậy, bạn còn chưa tới gần cậu ấy, bạn đã có thể cảm giác được trong thế giới cậu ấy ngập tràn chân thành và nhiệt tình.