Editor: Tiên Tử Ni.
Tôi không dám viết tiểu thuyết lên vở, chỉ đơn giản viết một chút cốt truyện và linh cảm bất ngờ nghĩ đến.
Lúc yên tĩnh tôi sẽ xé giấy bài tập gấp hạc giấy để gϊếŧ thời gian.
Thế giới của tôi lại về tới như trước kia, dường như năm trước chỉ là một cơn mộng hư ảo, sao băng xẹt qua ngắn ngủi, chiếu sáng tôi một lát, rồi sau đó lại trở lại với bóng đêm.
Cuộc đời của tôi vốn dĩ nên trải qua như vậy, chỉ có gặp được Chu Gia Dã mới là ngoài ý muốn.
Lớp học mới không có bạn học tiện đường về nhà, tôi lên xe buýt luôn đi một mình, về nhà mở máy tính ra, nhìn thấy trạng thái là Trương Nam Nam đăng ảnh lớp mới bạn học mới, Tưởng Chanh sau khi khai giảng đã không có cơ hội lên mạng, ở trong trường học cũng còn không gặp được, đến nay không biết tình hình của cô ấy.
Chu Gia Dã sinh hoạt nhưng thật ra đều có dấu vết.
Chơi bóng rổ, chơi trò chơi, giúp đỡ tiệm lẩu trong nhà, Chu Gia Dã giống như không có gì thay đổi, vẫn luôn là dáng vẻ tự do thoải mái kia.
Tuy là cách rất xa nhưng tôi cũng nghe qua tên Chu Gia Dã rất nhiều lần.
Nghe cậu ấy đi học ngủ bị giáo viên phát hiện, giáo viên gõ gõ cái bàn, cậu ấy từ trong lúc ngủ mơ tỉnh dậy còn kêu bóng vào, giáo viên tức giận đến tái mặt.
Còn nghe nói trong lớp học Chu Gia Dã bắt chước chủ nhiệm lớp dạy môn học nào đó rất giỏi, viết vào cuối trang bài thi một hàng thật xin lỗi thầy nhưng em rất muốn đánh bóng rổ.
Trong buổi họp lớp, Chu Gia Dã cùng bạn nam diễn cái tiết mục nhỏ, cậu ấy vô cùng hài hước, làm cả lớp cười đến đau sốc hông.
Có liên quan chuyện của Chu Gia Dã, cho dù không có tận mắt nhìn thấy, vẫn như cũ sẽ làm khóe miệng người nghe cong lên. Thậm chí cách lâu như vậy, nghe đến mấy cái này, trong đầu tôi vẫn như cũ có thể hiện ra hình ảnh Chu Gia Dã lúc ấy tươi cười như thế nào.
Mỗi ngày nghỉ giữa giờ tập thể dục là thời gian tôi thích nhất, bởi vì đó là cơ hội cố định có thể nhìn thấy Chu Gia Dã.
Hai lớp cách rất xa nhưng cái đầu cậu ấy rất cao, cho dù cách khoảng cách, cũng vẫn như cũ có thể thấy rõ hình bóng cậu ấy ở trong đám đông chen chúc.
Chu Gia Dã cùng bạn nam bên cạnh đùa giỡn, đang cười, giả bộ bỏ bóng vào rỗ ở trong không khí, giáo viên lạnh mặt đi qua từ phía sau, cậu ấy vội vàng nhận sai. Chu Gia Dã không giống như học sinh luôn nghe theo nội quy nhưng cậu ấy cũng xem như học sinh không làm giáo viên đau đầu, cậu ấy cũng không tranh luận, cũng không bắt nạt bạn học, cũng không trò đùa dai. Chu Gia Dã không giống tôi, thành tích cùng tính cách tôi đều bình thường, trong mắt giáo viên chỉ là một học sinh bình thường.
Duy nhất một lần tôi bị gọi vào văn phòng là bởi vì tới gần thi cuối kỳ mời phụ huynh.
Giáo viên kêu mỗi học sinh đều phải tới một phụ huynh, có phụ huynh tới không được thì giơ tay, sau đó thầy ấy hỏi nguyên nhân từng người. Đa số bạn học nói tới không được đều do công việc bận rộn, làm việc ở xa, mà tôi không giống vậy, hai lý do này đều không phải.
Giáo viên hỏi tôi lý do, tôi chỉ nói họ đều không tới được.
Có lẽ do tôi quá mức yên tĩnh, hướng nội không nên trả lời phản nghịch như vậy nên giáo viên gọi tôi đi văn phòng, một mình hỏi tôi có nguyên nhân gì.
Tuy nhiên tôi nên nói như thế nào đây, nói tôi chỉ là một đứa con riêng, mẹ tôi chỉ là một trong những tình nhân của cha tôi, bà ta vì gả vào nhà họ Lâm mới dùng hết mọi cách để có thể mang thai, đáng tiếc bàn tính của bà ta rơi vào khoảng không, nhà họ Lâm trước nay không muốn cưới một phụ nữ không môn đăng hộ đối, từ lúc bắt đầu bà ta cũng chỉ là đồ chơi.
Chỉ là mấy năm kia nhà họ Lâm không ngừng bị kiện tụng, làm ăn liên tiếp ra vấn đề, bà cụ Lâm mời người tới xem, nói là muốn tích phúc làm việc thiện, không thể lại tăng thêm nghiệp, người làm ăn trên tay dính đầy thức ăn mặn, từ trước đến nay rất tin này đó.
Vì thế công cụ như tôi mới có thể sinh ra, mỗi năm ăn tết có thể trở lại nhà họ Lâm, diễn cảnh đoàn viên.
Nhà họ Lâm không có khả năng họp phụ huynh cho tôi, mẹ tôi cũng sẽ không.
Nhà họ Lâm không thiếu tiền, nuôi tình nhân là tiền, nuôi thêm một miệng ăn cũng chỉ như thế, xem như là làm từ thiện đi.
Chỉ là mẹ tôi leo lên thất bại, lại thêm một cái gánh nặng, bà ta không có khả năng yêu tôi. Tuy nhiên bà ta lại không thể không nuôi tôi, bởi vì sắc suy ái lỏng, tình nhân sẽ bị vứt bỏ nhưng huyết mạch sẽ không, bà ta có thể ra vào nhà họ Lâm đều nhờ tôi.
Mặt người là da thú, xé xuống sẽ trở thành ác quỷ.
Không ai yêu tôi, lại vì họ từ bi không chịu tha cho tôi. Làm tôi sớm chết đi không phải khá tốt sao?
Tôi không muốn nói dối, cũng không muốn chính miệng xé mở lớp vải mỏng kia, tôi chỉ nói cha mẹ tôi ở riêng hai nơi, đều không ở nhà. Ba phải cái nào cũng được xem nhẹ trọng điểm, vậy cũng không sai.
Giáo viên lại không hỏi nhiều, chỉ xem tôi là gia đình đơn thân bất hạnh.
Thầy ấy không ép buộc phụ huynh tôi tới, làm tôi trở về lớp học.
Đêm đông gió thật lạnh, tôi ở ngoài hành lang thật lâu.
Cho đến tiếng chuông tiết tiết tự học buổi tối vang lên, khu dạy học yên tĩnh như đột nhiên giải trừ phong ấn, mọi nơi lập tức lung lay lên, đám người phía sau phía trước ra tới từ trong phòng học.
Mà tôi nghịch gió lạnh cùng vô số đám đông trở về nhà, giống cô hồn phiêu bạt, không có phương hướng, cũng không có kiếp sau.
Có người ra cửa đυ.ng vào tôi, quay đầu lại không nói xin lỗi, mà là cùng bạn bên cạnh cười nhạo một tiếng: "Bạn này học lớp nào mà đứng ở cửa giống quỷ vậy, làm tớ sợ nhảy dựng."
Bạn học bên cạnh cậu ta thăm dò liếc tôi một cái: "Không quen biết, chưa thấy qua."
"Lại là tới tìm Chu Gia Dã sao?"
"Thôi đi, cậu ấy có thể xem trọng người như vậy sao?"
Họ cười đi qua bên người tôi, hai câu nói đơn giản cũng không để tôi vào mắt.
Tôi đứng ở sau cửa, nhìn ánh đèn sáng tỏ trong phòng học, ồn ào vui cười như là náo nhiệt ở thế gian.
Chỉ cần có người quay đầu lại kêu một tiếng tên của tôi, tôi liền không phải hồn ma không thể đầu thai.
Cô hồn dã quỷ, có thể lưu luyến trở lại nhân gian.
Thế nhưng lúc bạn nam dựa cửa hét to Chu Gia Dã có đi không? Tôi nghiêng người trốn ở ven tường, sau đó cả người trốn vào bóng tối.
Tôi quay đầu lại thấy Chu Gia Dã một tay cầm theo cặp sách ném đến phía sau lưng, đi ra phòng học.
Ánh đèn sáng ngời dừng ở trên mặt cậu ấy, từ cái trán xẹt qua khóe môi, mặt mày Chu Gia Dã sắc bén, tùy ý cong môi cười có một loại cảm giác tự do thoải mái, cậu ấy giống ánh nắng không lo không nghĩ, bản thân cậu ấy vốn nóng rực, cũng là tự do.
Chỉ cần tôi gọi tên cậu ấy, chắc chắn Chu Gia Dã sẽ quay đầu lại.
Nhưng đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy, thì ra tôi ở nơi vực sâu, cách đời thường rất xa rất xa.
Tôi không thể nắm lấy đôi tay muốn cứu tôi, không ngừng rơi xuống phía dưới.
Lưu luyến nhân gian là tội lỗi của tôi.