Trần Khải càng muốn đánh cậu ấy.
Chu Gia Dã tiếp tục xem xuống dưới, Trần Khải cũng xem náo nhiệt xoay người nhìn danh sách báo danh.
Lớp trưởng đang chuyên tâm làm tư tưởng công tác, Chu Gia Dã trực tiếp lấy danh sách, lười biếng dựa vào bên cạnh bàn, Trần Khải thường thường chỉ vào danh sách báo danh nói cười, đám nam sinh rất nhanh lại vui cười thành một đoàn, đã phát triển tới mức độ đợi chút tan học đi sân bóng đấu đá một cái.
Lớp trưởng khuyên bảo xong, tìm Chu Gia Dã lấy lại danh sách.
Chu Gia Dã đưa cho cậu ta, khi ngước mắt tầm mắt dường như ngẫu nhiên quét về phía tôi. Yên tĩnh không tiếng động bốn mắt nhìn nhau với tôi.
Tôi hoảng sợ một giây, vội vàng nghiêng nghiêng đầu làm bộ là đang xem bảng đen tầm mắt bị chặn đường, cũng không phải đang xem cậu ấy. Chu Gia Dã thấy động tác tôi nghiêng đầu, tưởng cậu ấy đứng ở nơi đó chắn đường tôi, xoay người nhìn nhìn bảng đen, rồi sau đó tránh ra cái bàn đang dựa vào.
Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, diễn trò làm bộ cúi đầu làm bộ đã thấy được bảng đen, đi tìm sách bài tập.
Tuy nhiên một lát sau, trước mặt tôi rơi xuống bóng ma.
Chu Gia Dã đứng ở trước mặt tôi, dáng người rất cao, cho dù là lười biếng tùy tiện đứng tại chỗ đó, tôi cũng phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng cậu ấy.
Tim tôi đập như nổi trống, từ lúc liếc mắt một cái bị bắt gặp nhìn lén, mỗi một giây đều như là hành vi tôi phạm tội chồng chất.
May mắn dường như Chu Gia Dã không có phát hiện, vẫn là dáng vẻ ngày thường nói với tôi, cười hỏi: "Cậu cũng đăng ký sao?"
"Ừ." Tôi gật gật đầu, thế giới trong tôi lại đang sóng to gió lớn, mặt ngoài thì như thường: "Giáo viên nói mỗi người đều phải đăng ký, trừ bỏ thân thể có lý do đặc biệt, tớ không còn cách nào cả."
"Thành thật như vậy. Nếu cậu thật sự không muốn tham gia thì nói thân thể cậu không thoải mái."
".. Thôi đi, đăng ký thì đăng ký, lỡ đâu may mắn thì sao."
Chu Gia Dã cho tôi một cái ngón tay cái, ý cười chưa giảm: "Được, cố gắng lên."
Tôi vốn chỉ cố gắng thỏa hiệp nhưng cậu ấy cười như vậy, ngược lại tôi cảm thấy có chút tự tin có thể thử một chút.
Tới ngày đại hội thể thao, tuy rằng tôi không thích vận động nhưng hai ngày đại hội thể thao không cần tới sớm tự học, cũng không cần đi học, không cần làm bài tập, cho nên tôi vẫn rất thích đại hội thể thao.
Chỉ là mỗi ngày Chu Gia Dã đều ngồi ở bên trái tôi, hai ngày đại hội thể thao lại rất ít thấy mặt.
Sáng sớm Chu Gia Dã đã bận lên bận xuống, các lớp đều có sân riêng, cậu ấy không ngoài ý muốn bị giáo viên kêu đi bố trí sân, vừa dọn nước vừa dọn cái bàn, còn chưa xong việc, bởi vì cậu ấy là người đứng đầu hàng ngũ lớp chúng tôi vào lễ khai mạc, lại bị kêu đi trước làm chuẩn bị.
Giống như tôi không tham gia hạng mục đơn, cũng không tham gia lễ khai mạc, lúc tới đại hội thể thao mới lục tục dọn ghế đi sân vận động.
Đại hội thể thao thời tiết rất tốt, xa xa không mây, mới chỉ buổi sáng cũng đã trời quang sáng ngời, ánh mặt trời sáng đến chói mắt, nghe nói hiệu trưởng nhìn dự báo thời tiết chọn lựa thật kỹ mấy ngày này.
Tôi đến lớp học, lớp học còn có mấy người không có đi xuống, một bên ở phòng học một bên chuẩn bị đồ ăn vặt vào cặp sách, một bên vừa nói vừa cười như là không gấp gáp đi xuống. Tôi không thân với họ nên đành phải tự mình dọn ghế đi trước.
Lúc này sân vận động nơi nơi đều là người, tôi ôm ghế của mình nhìn xung quanh tìm kiếm khắp nơi vị trí lớp của chúng tôi ở trong mênh mông biển người.
Từ trước đến nay tôi có phương hướng cảm không tốt, người lại rất nhiều, tôi giống ruồi nhặng không đầu choáng váng đầu óc ở trong sân vận động.
Ánh mặt trời thật chói mắt, chiếu thẳng xuống dưới, chói đến càng làm lòng tôi sợ hãi.
Lúc đó tôi nghe được có người gọi tên của tôi.
Cách khoảng cách, còn có biển người, ở một mảnh ồn ào nghe được không quá rõ ràng.
Tuy nhiên tôi vừa quay đầu lại, trong đám người ồn ào, tôi liếc mắt một cái liền thấy Chu Gia Dã đứng ở bên cạnh đường băng.
Tám giờ sáng ánh mặt trời chiếu thẳng lóa mắt, từ tầng mây rớt xuống tia sáng dừng lại trên mặt mày Chu Gia Dã giống như phủ lên một tầng sáng.
Chu Gia Dã lười biếng đứng ở nơi đó, một tay cầm bảng lớp chúng tôi, mặc quần áo lần này lớp học thống nhất mua, một thân quần áo học sinh dân quốc. Quần áo học sinh màu đen chính thống mặc trên người cậu ấy hoàn toàn không giống văn nhân văn nhã, mặt mày cậu ấy tự tin, cao cao đứng ở bên cạnh sân vận động nơi người đến người đi, sáng ngời xán lạn giống như ánh sáng mặt trời hơn tám giờ.
Tôi vừa quay đầu lại, cậu ấy liền nâng cằm chỉ chỉ tới phía bên phải phía sau tôi.
Bởi vì cách một khoảng cách, lúc này sân thể dục lại rất ồn, cậu ấy hét to: "Lớp chúng ta ở phía kia."
Tôi tưởng nói cảm ơn, mở miệng mới nhớ tới khoảng cách này Chu Gia Dã vốn không nghe được. Nhưng thật ra chỉ cần dùng tay làm động tác OK cũng giống nhau.
Sân vận động người đến người đi, không ngừng đi qua bên cạnh cậu ấy. Chu Gia Dã ở đâu cũng được mọi người vây quanh, tới tới lui lui đều là trong tối ngoài sáng nhìn cậu ấy, tuyến phân cách màu trắng đường băng dưới chân chia ra mấy cái đường đua song song, cũng giống ranh giới song song giữa cuộc sống của chúng tôi.
Đó chắc là số lần không nhiều lắm tôi lớn gan.
Bước chân chỉ ngừng một giây, tôi không có lập tức đi đến vị trí lớp chúng tôi, mà xuyên qua đám người đi về phía cậu ấy.
Giống thiêu thân thích lửa là bản năng, cũng là nơi hướng tới.
Tới trước mặt Chu Gia Dã.
Chu Gia Dã cho rằng tôi không nghe thấy, lại lần nữa hất cằm lên: "Bên kia."
Vì thế tôi cũng làm bộ thật sự không nghe thấy, nói với cậu ấy cảm ơn, cũng thuận theo hỏi: "Cậu ở chỗ này làm cái gì?"
"Đợi chút không phải muốn làm lễ khai mạc sao, lớp chúng ta ở chỗ này."
Chu Gia Dã bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Đúng rồi Lâm Ý."
"Cái gì?"
"Hôm nay đọc bản thảo cổ vũ, cậu giúp tớ viết mấy câu nộp lên nha." Chu Gia Dã cong mắt cười, giống chú chó to dễ nói chuyện: "Được không?"
Giáo viên giao nhiệm vụ, mỗi người đều cần giao đủ bản thảo cổ vũ. Bản thảo cổ vũ cũng không cần dài quá, một hai câu đều có thể, sau khi chọn lọc sẽ ở đọc cho mọi người nghe.
Nói mấy câu mà thôi, cũng không phải việc gì khó. Tôi cũng chỉ có thể giúp cậu ấy chút chuyện nhỏ này.
Tuy nhiên có lẽ bởi vì ngày đó ánh sáng quá lóa mắt, tôi bị ma quỷ ám ảnh hỏi: "Không có thù lao sao?"
Nói xong, Chu Gia Dã cũng bất ngờ một chút.
Bởi vì tôi chưa từng nói qua điều kiện hay thù lao gì cả, đây là lần đầu.
Chu Gia Dã nở nụ cười: "Được thôi, cậu muốn thù lao gì?"
"Tớ chưa nghĩ ra." Tôi nhìn đôi mắt cậu ấy: "Chờ tớ nghĩ ra rồi nói sau, cho cậu thiếu trước."
"Được, được, không thành vấn đề. Nhanh đi đến lớp chúng ta bên kia đi, chút nữa là bắt đầu rồi."
"Ừ."
"Cái bàn chỗ lớp chúng ta có một túi kẹo, đợi chút tới lễ khai mạc cậu có thể ngồi ở chỗ đó ôm nó ăn từ từ, người khác hỏi cậu thì cậu nói tự mình mua, đừng nói tớ mua, nghe thấy không?"
Tôi như đột nhiên chậm nửa nhịp, đại não trì độn xử lý tin tức vừa mới tiếp thu.
Chu Gia Dã vươn tay búng tay một cái ở trước mặt tôi: "Lâm Ý, nghe rõ xin trả lời."
".. Nghe rồi nha."
Có thể là dáng vẻ tôi chậm nửa nhịp quá ngốc, cậu ấy cảm thấy không yên tâm, lại nói một lần nữa: "Chia cho người khác ăn cũng được nhưng đừng nói là tớ mua, nếu có người biết là của tớ, sẽ không còn một viên nào cho cậu đâu."
Lần này Chu Gia Dã không búng ngón tay mà gập đốt ngón tay lại gõ lên trán tôi một cái.
Chu Gia Dã vẫn là dáng vẻ lười biếng cười: "Chưa thấy qua ai thành thật như cậu, nếu như bị đoạt đừng trách tớ không nhắc nhở cậu."
Tôi đứng ở trước mặt cậu ấy, gật đầu nghe lời giống học sinh tiểu học.
Chu Gia Dã nghiêng đầu, ý chỉ phía lớp chúng ta: "Còn không đi."
Tôi theo bản năng nghe theo mệnh lệnh, ôm ghế liền phải rời đi.
Mới bước ra vài bước, lại đi vòng vèo trở về.
Chu Gia Dã thấy tôi trở lại trước mặt cậu ấy, hơi nhướng mày nhìn tôi.
"Kẹo kia.."
Tôi do dự, không biết nên nói ra như thế nào.
Chu Gia Dã chỉ lẳng lặng nhìn tôi, khóe môi cười cười, dáng vẻ lười biếng làm người nghiện. Cậu ấy không nói gì, cứ nhìn tôi như vậy, như đang đợi tôi còn có thể nói ra cái gì.
Chu Gia Dã như vậy ngược lại làm tôi ngượng ngùng nói không có gì, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục nói tiếp.
Tôi nhỏ giọng hỏi ra: "Cái túi kẹo kia là mua cho tớ sao?"
Tôi vốn dĩ do dự là bởi vì tôi sợ chỉ do tôi nghĩ nhiều.
Nói xong tôi liền hối hận, từ lỗ tai nóng đến gương mặt, giống như tự mình đa tình lập tức sẽ trở thành nhược điểm trong tay cậu ấy, sẽ bị cười nhạo, sẽ bị xem nhẹ, sau đó tôi càng thêm cẩn thận nói cho bản thân không cần nghĩ nhiều.
Tuy nhiên Chu Gia Dã vẫn còn cười, nói hai chữ: "Đúng vậy."
Tôi trừng lớn đôi mắt, bỗng nhiên tim đập rất mau.
Khóe mắt Chu Gia Dã hơi cong, chậm rãi nói: "Buổi sáng tớ mua nước ở siêu thị trường học nhìn thấy, cảm thấy đáng yêu nên mua, này không phải thấy cậu trong khoảng thời gian này tâm trạng không tốt, vừa lúc hai ngày này là đại hội thể thao không cần học, xem như được nghỉ ngơi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống."
Gió thổi dừng ở trên người cậu ấy giống một bức tranh bỗng nhiên sinh động lên, mà nhìn vào có đầy đủ màu sắc, cậu ấy là một hình ảnh xán lạn nhất.
Chu Gia Dã cười nhìn tôi nói: "Vui vẻ chút đi Lâm Ý."