Chương 7

Khả Ái đưa Uyển Nhi đến một căn nhà nhỏ cách biệt thự Trần gia một đoạn không xa.

Khả Ái cho xe dừng lại trước cổng căn nhà, rồi quay sang nói với Uyển Nhi:

-Đến nơi rồi, xuống thôi.

Uyển Nhi nhìn ngôi nhà rồi nhìn sang Khả Ái, trong lòng cô thầm nghĩ tại sao một đại tiểu thư Trần gia lại đưa cô đến chỗ này, ánh mắt cô khó hiểu nhìn Khả Ái:

-Đây là….

Như đã đoán trước được suy nghĩ của Uyển Nhi, Khả Ái mỉm cười ung dung nói:

-Đây là nơi mà trước khi mẹ tôi mất bà ấy đã sống ở đây, tất nhiên nơi đây có rất nhiều kỉ niệm giữa tôi và mẹ tôi. Chắc em thắc mắc vì sao mẹ tôi lại sống trong căn nhà đơn sơ này đúng không???

Uyển Nhi thoáng giật mình vì Khả Ái nói đúng với câu hỏi mà cô chuẩn bị cô ấy, vội thu lại vẻ hoang mang của mình, cô nói với tất cả sự dịu dàng mình có:

-Là vì tại sao a.

Khả Ái lại một lần nữa mỉm cười, quay sang mở cửa xe ra và vòng sang phía bên kia mở cửa giúp Uyển Nhi. Cô nắm tay Uyển Nhi đi vào nhà, vừa đi cô vừa kể cho Uyển Nhi nghe điều mà cô ấy thắc mắc.

-Trước đó, mẹ tôi và ba tôi sống với nhau rất hạnh phúc cho đến khi người đàn bà kia đến bà ta phá vỡ hạnh phúc của mẹ tôi. Lúc đó mẹ tôi đang mang thai tôi, bà muốn tạo sự bất ngờ lớn trong ngày sinh nhật của ba tôi nhưng không kịp nữa rồi, chính người đàn bà độc ác kia đã dùng mọi thủ đoạn để đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà, bà ta còn muốn gϊếŧ hại tôi trong khi tôi còn chưa chào đời. Bà ta diện một lí do đó là mẹ tôi bị tai nạn giao thông bất ngờ nên đã mất tích, ba tôi không tin nên đã cho người tìm tung tích của mẹ tôi. Mẹ tôi vì thương tôi nên bà đã bỏ chạy thật xa thật xa. Bà đã ngất xỉu nhưng rất may bà đã được một người đàn ông giúp đỡ, ông ấy đưa bà vào bệnh viện, ân cần chăm sóc cho bà. Cho đến khi bà sinh tôi ra đời thì lúc đó bà mới nhận ra người đàn ông đó đã chết, ông ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối nên trước khi chết ông ấy muốn làm một điều gì đó cho mẹ tôi, ông ấy giấu mẹ tôi về việc ông đã tự tay thiết kế và nhờ người xây dựng nên ngôi nhà này. Mẹ tôi rất cảm động và biết ơn ông ấy. Mẹ tôi sau khi xuất viện đã đưa tôi đến nơi này và nuôi dạy tôi. Khi tôi 15t thì bà ấy mất, một mình tôi phải tự nuôi sống mình. Đến lúc tôi 18t thì cuối cùng ba tôi đã tìm được tôi và đưa tôi về Trần gia.

Uyển Nhi bất ngờ về quá khứ bất hạnh của Khả Ái, trong lòng cô dâng lên một nỗi đau xót, cô không ngờ đại tiểu thư Trần gia lại có một quá khứ kinh khủng ấy. Cô cảm thấy thương Khả Ái nhiều hơn sau khi nghe cô kể tất tần tật chuyện quá khứ.

Uyển Nhi quay mặt sang Khả Ái, cô thấy khuôn mặt của cô ấy đã rơi vài giọt nước mắt. Cô xoay người Khả Ái đối diện mình, rất tự nhiên dùng tay lau đi những giọt nước mắt của cô ấy, cô cảm thấy lòng mình khẽ nhói khi nhìn Khả Ái khóc. Cô nhón chân hôn nhẹ lên đôi môi của Khả Ái, mỉm cười nhìn cô:

-Đừng khóc. Từ giờ và mãi về sau đã có em bên cạnh chị, em sẽ cùng chị chia sẻ những niềm vuii và nỗi buồn, chị không cô đơn nữa đâu.

Khả Ái cảm động vô cùng, cô dang tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Uyển Nhi vào lòng, giọng run run:

-Thật sự cảm ơn em rất nhiều.

Uyển Nhi siết chặt cái ôm, đầu tựa vào ngực Khả Ái, cô nghe thấy nhịp tim của cô ấy đập rất nhanh cô cảm thấy rất ấm áp.

-Cảm ơn vì chuyện gì

Khả Ái đẩy nhẹ vai Uyển Nhi ra, tay nắm chặt tay Uyển Nhi, ôn nhu nói:

-Cảm ơn em vì chấp nhận tình yêu của tôi. Cảm ơn em vì đã cùng tôi đến nơi tầm thường này. Cảm ơn em đã lắng nghe tâm sự của tôi. Cảm ơn em vì tất cả. Tôi yêu em.

Uyển Nhi nghe được những lời ấy trong lòng cô rất vui, vui vì được cùng Khả Ái chia sẻ những chuyện buồn đau, vui vì được nhìn thấy nụ cười của Khả Ái. Cô yêu tất cả những gì thuộc về Khả Ái, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng cô không biết tình cảm của mình dành cho Khả Ái nhiều đến mức nào.

Uyển Nhi cũng mỉm cười nhìn Khả Ái

-Em cũng yêu chị.

-Nào mình cùng vào nhà thôi. Tôi muốn giới thiệu em với mẹ tôi.

-Ưʍ.

Cả hai nắm chặt tay nhau đi ra phía sau của ngôi nhà, Uyển Nhi thấy một ngôi mộ bằng đá đã cũ, nhưng tuyệt đối không có cỏ dại mọc xung quanh cô nghĩ Khả Ái chắc hẳn đến đây thăm mẹ cô ấy thường xuyên.

Khả Ái đặt một đoá hoa cúc trắng lên ngôi mộ, dùng tay lau chùi bức ảnh mẹ cô, cô mỉm cười như một lời chào, cô đứng lên nắm tay kéo Uyển Nhi đứng sát vào người cô, giọng vui vẻ:

-Con lại đến thăm mẹ đây. Mẹ xem hôm nay con dắt vợ tương lai của con đến cho mẹ xem mặt đây này. Cô ấy đẹp lắm phải không mẹ. Cô ấy rất tốt với con, con muốn mẹ có thể chứng kiến và tham gia lễ cưới của chúng con nhưng mà mẹ không thể đến được rồi.

Không khí đột nhiên im lặng hẳn đi, chỉ có tiếng gió xào xạt thôi, Uyển Nhi cũng "chào hỏi" mẹ của Khả Ái.

-Con chào bác à không phải là chào mẹ mới phải. Con rất vui vì Khả Ái cho con gặp mẹ. Con hứa sau này sẽ yêu thương Khả Ái hết lòng. Mẹ yên tâm nhé.

Vừa nói xong cô quay sang nhìn Khả Ái, cô biết Khả Ái định sẽ nói gì lập tức cô cắt ngang lời còn chưa thốt ra khỏi miệng Khả Ái

-Không cần cảm ơn đâu, khi nãy cảm ơn như vậy là đủ rồi. Em đói rồi. Mình đi tìm chút gì để ăn nhé.

-OK, mình chào mẹ rồi đi nhé, bảo bối.

Họ cuối người chào "người mẹ" rồi quay lưng đi ra xe. Suốt quãng đường đi Uyển Nhi làm đủ trò để khiến cho tâm trạng Khả Ái tốt hơn. Và cô đã thành công, Khả Ái không còn buồn nữa mà thay vào đó là những nụ cười hồn nhiên vô tư. Chỉ khi ở bên Uyển Nhi cô mới tìm lại được những nụ cười vốn đã mất từ lâu. Cô cảm thấy yêu Uyển Nhi nhiều hơn rồi a.