Khi Mộc Ca nghe Kiêu Mặc Hiên nói vậy, cũng không hỏi chi tiết, lập tức nói với Kinh Nguyên trong điện thoại: "Dì, nghe chưa, bọn cháu phải đi ngay đây, vốn còn muốn nói chuyện với dì về việc mở cửa hàng nhưng giờ xem ra dì phải tự lo liệu rồi."
"Không cần cháu lo lắng cho dì, cháu làm xong chuyện của cháu đi, những thứ khác không cần quan tâm."
"Dì nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì nhất định phải gọi điện, đừng im lặng như lần này nữa." Mộc Ca vẫn còn lo lắng, dặn dò
"Biết rồi, khi huấn luyện cháu cũng phải cẩn thận, đừng để bị thương."
"Vâng, dì nhớ có chuyện gì thì gọi điện cho cháu đấy."
"Ừm, lên đường bình an."
Cúp điện thoại, Mộc Ca đi theo Kiêu Mặc Hiên ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Gương mặt Kiêu Mặc Hiên trầm xuống, lạnh lùng nói: "Có một tân binh bỏ trốn."
"Hả? Ai mà hèn nhát vậy chứ?" Mộc Ca có chút bất ngờ, mặc dù cô cũng từng rời khỏi quân đội, nhưng cô đi quang minh chánh đại chứ không phải đào ngũ.
"Số 17."
Mộc Ca suy nghĩ về số 17 đó: "Anh ta không phải do đại đội bên dưới đưa lên à, sao lại bỏ trốn? Không biết có mờ ám gì không."
Kiêu Mặc Hiên lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa rõ, lên xe, chúng ta đi."
Anh cũng rất tức giận và phẫn nộ, bởi vì từ trước đến nay trung đoàn của họ chưa bao giờ có binh lính trốn trại, không ngờ hôm nay lại có người dưới quyền của anh.
Mộc Ca gật đầu, ngồi lên xe, cứ tưởng rằng mình đã được giải phóng, nhưng một lần nữa cô lại theo anh đi vào quân đội.
Lần này, cô không hối hận, mặc dù lựa chọn hôm nay khiến sau này cô phải đối mặt với nhiều lần sinh ly tử biệt, nhưng cô thực sự không hối hận!
Mấy tiếng trôi qua, trời đã dần tối, Mộc Ca ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, cảm thấy hơi đói.
"Kiêu Mặc Hiên, tôi đói rồi."
Kiêu Mặc Hiên liếc nhìn cô, họ đang đi trên đường núi, vốn không có chỗ ăn: "Là do tôi, lúc nãy đi gấp quá, quên mua đồ ăn cho em."
"Vậy ý anh, tôi đành phải nhịn đói sao?"
"Cũng chỉ có thể vậy thôi." Kiêu Mặc Hiên vừa nói vừa nhấn ga hết cỡ.
"Kiêu Mặc Hiên, anh không phải là một người bạn trai tốt."
Kiêu Mặc Hiên hiếm khi khiêm tốn: "Lần sau sẽ sửa."
Mộc Ca mỉm cười: "Thái độ ngày càng tốt, Kiêu Mặc Hiên, anh nói xem, sau khi trở về, Mục Tư Lăng có gây khó dễ cho tôi không?"
Kiêu Mặc Hiên nhìn cô: "Thật lạ, em còn biết sợ người khác sẽ gây khó dễ cho em à?"
Với tâm địa quỷ quyệt của cô ta, mấy ai có thể đấu lại được?
"Không phải lo lắng, mà là tôi cảm thấy một người phụ nữ luôn trăm phương ngàn kế tìm tôi gây phiền toái, thấy tôi trở lại, anh nói xem cô ta sẽ rất tức giận, mà có tức thế nào cũng không thể trút giận lên anh nên chỉ có thể tính kế tôi thôi."
Người ta nói, phụ nữ mà ác thì còn ác hơn đàn ông, đặc biệt là những người đã bị ám ảnh, chẳng phải càng đen tối và đáng sợ hơn sao?
"Lời này phải nói ngược lại, nhưng tôi rất vui vì đã đưa được em vào quân đội, nếu không tôi lấy đâu ra thời gian để đối phó với cô ta?"
Mắt Mộc Ca thay đổi: "Anh coi tôi là con chốt thí ngăn tai hoạ đấy à?"
"Con chốt thí? Em đánh giá thấp bản thân mình rồi, ngủ thêm nữa đi, một lát nữa là đến nơi." Từ con chốt thí này nên dùng trên những người phụ nữ khác, chứ không phải là cho cô gái thông minh, linh hoạt và không bao giờ chịu thua thiệt này.
"Được rồi, ngủ thêm một lát vậy, không ngủ thì lại đói." Mộc Ca nói rồi nhắm mắt lại.
Một tiếng sau, họ đến quân đội, Phong Tử đã đợi sẵn ở cửa, thấy hai người xuống xe thì vội chạy đến đón: "Đại đội trưởng, anh trở lại rồi, đoàn trưởng đang nổi giận bên trong kìa."
Kiêu Mặc Hiên nhìn Mộc Ca: "Dẫn cô ấy đi ăn gì đó, tôi đi gặp đoàn trưởng."
"Vâng, nhưng anh nên cẩn thận một chút, lần này đoàn trưởng thực sự rất tức giận."
"Biết rồi, ăn xong đưa cô ấy về." Kiêu Mặc Hiên có thể hiểu được sự tức giận của đoàn trưởng.
"Vâng." Phong Tử làm tư thế nghiêm, nhìn Kiêu Mặc Hiên quay người rời đi
Mộc Ca thấy vẻ mặt Phong Tử có vẻ nghiêm trọng thì không nhịn được hỏi thêm: "Có người đào binh cũng không phải lỗi của đại đội trưởng, ngay cả khi đoàn trưởng có tức giận đến đâu cũng không thể trút giận lên anh ấy được, sao anh lại lo lắng vậy?"
"Đó là cô không biết đâu, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến uy tín của quân đoàn, đoàn trưởng lại là người coi trọng sĩ diện, lính của đại đội trưởng trốn trại, không trút giận lên anh ấy thì trút giận lên ai?"
Nghe Phong Tử nói vậy, Mộc Ca mới hiểu tại sao anh ta lại lo lắng: "Hmm, đã tìm thấy số 17 này chưa, bây giờ đang ở đâu?"
"Người đang bị giam ở phòng giam, đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn trước."
"Ừ, ăn xong anh dẫn tôi đi gặp số 17 này đi." Mộc Ca muốn hỏi lý do.
"Đi cũng chẳng ích gì, đã hỏi hết rồi, cậu ta chỉ muốn rời khỏi đây vì thấy nơi đây quá khổ quá mệt." Sau khi số 17 bị bắt về, Phong Tử đã lập tức hỏi cậu ta lý do muốn rời đi.
Mộc Ca nhún vai: "Vậy thôi, tôi nghĩ Kiêu Mặc Hiên sẽ xử lý tốt chuyện này, nếu không anh ấy sẽ không phải là đại đội trưởng của cậu."
Phong Tử gật đầu: "Ừ, cô nói đúng, chuyện này không làm khó được anh ấy, chỉ là số 17 này e rằng sẽ không ở lại được."
Những người đến đây đều là những người có năng lực, việc tuyển dụng họ cũng tốn không ít công sức và tâm huyết, giờ đây mà cho họ đi dễ dàng như vậy thì cũng không thoải mái lắm.
"Đi thôi, tôi sắp đói chết rồi, trưa nay chưa được ăn no."
Phong Tử chỉ tay về phía nhà ăn, đang đi thì thấy Lâm Nhi chạy đến: "Chị, cuối cùng chị cũng về rồi."
Mộc Ca thấy Lâm Nhi, hai người vỗ tay nhau trước, sau đó ôm chầm lấy: "Chị đây là không nỡ xa em mà, đi một vòng lo lắng không yên nên về đây."
"Nếu chị thực sự lo lắng cho em thì nên đưa em đi cùng!" Biết Mộc Ca đi rồi, Lâm Nhi cảm thấy hụt hẫng.
Phong Tử đứng bên cạnh nghe Mộc Ca nói vậy, khóe miệng anh ta giật giật: "Hai người nên dừng lại được rồi, còn ngại chưa đủ loạn à?"