- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Từng Bước Ép Hôn: Quân Thiếu Cực Sủng Vợ
- Chương 4: Thành Giao
Từng Bước Ép Hôn: Quân Thiếu Cực Sủng Vợ
Chương 4: Thành Giao
Áo ngủ lập tức trượt xuống, Mộc Ca đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ánh mắt vẻn vẹn chỉ nhìn chằm chằm vào phản ứng của Kiêu Mặc Hiên.
Đôi mắt của Kiêu Mặc Hiên lóe sán, nhưng khi thấy ánh mắt cô khác thường liền nhịn xuống sự xao động ở trong lòng, bình tĩnh kéo áo ngủ của cô cho đàng hoàng: “Không phải tôi cố ý.”
Mộc Ca nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh, còn có vẻ mặt không hề thay đổi, cô nâng tay chỉnh lại áo ngủ của mình, cười nói: “Không sao, dù sao phương diện kia của anh cũng không được, ngoại trừ mấy thứ phía dưới anh ra, chắc hai chúng ta cũng không có gì khác nhau.”
Vừa rồi cô đứng yên nhìn phản ứng của anh, mục đích chính là muốn thăm dò xem rốt cuộc anh thật sự không được, hay là giả vờ không được?
Nếu thật sự không được, vậy cô cũng không cần phải lo lắng gì, nhưng nếu giả vờ không được, vậy cô chắc chắn phải tính đến con đường khác, không thể ở lại ổ sói này chờ mất đi sự trong sạch.
Bàn tay đặt ở trong túi của Kiêu Mặc Hiên nắm chặt lại: “Đã như vậy, chúng ta làm giao dịch đi, thế nào?”
"Nói nghe xem." Mộc Ca rất hứng thú với việc làm ăn, bởi vì cô rất thích kiếm tiền.
"Làm người phụ nữ của tôi, sau ba năm sẽ cho cô một triệu."
Mộc Ca cười hì hì nhìn anh, lúc này mới hiểu ra mục đích anh bắt mình tới là gì: “Chẳng lẽ là anh muốn tôi làm bia đỡ đạn, hoặc nói trên danh nghĩa làm người phụ nữ của anh, là để giúp anh ngăn cản những lời bên ngoài nói thân thể của anh không khoẻ mạnh, đúng không?”
"Cô đồng ý chứ?"
"Đồng ý cũng được, nhưng có phải anh trả công tôi quá ít rồi không? Anh phải biết ba năm này chính là quãng đời thanh xuân của tôi, muốn tôi thay anh ứng phó các loại người phụ nữ, không nói đến việc chịu thiệt mà còn phải tiêu tốn chất xám, có phải cũng nên cho nhiều hơn một chút không?”
"Vậy cô nói một con số cho tôi nghe xem?" Kiêu Mặc Hiên mở miệng cho một triệu, là bởi vì sợ nói nhiều cô sẽ nghi ngờ thân phận của mình, nói ít thì lại lo không thể khiến cô dao động.
Vì thế mới mở miệng nói một triệu, nếu cô không hài lòng đương nhiên sẽ mặc cả.
Mộc Ca dang ngón tay ra, lắc lắc trước mặt anh, cô muốn thăm dò thử, nếu năm mươi triệu anh sẽ phản ứng như thế nào?
Nếu anh không chút do dự đáp ứng, vậy việc này cô phải từ chối, nếu là anh không đồng ý, cô có thể cân nhắc.
Kiêu Mặc Hiên giơ tay lên nắm lấy ba trong năm ngón tay của cô: “Đây là giới hạn, nếu cô ghét bỏ, tôi chỉ có thể tìm người khác.”
20 triệu?
Cô phải làm bao nhiêu công việc mới kiếm được 20 triệu đây?
Tuy nói không quen biết với anh cũng không biết nội tình của anh, nhưng dựa vào phương diện không được kia của anh, chắc đối với mình cũng không tạo thành uy hϊếp gì, không phải chỉ có ba năm sao, cô dùng ba năm đổi lấy cơm áo gạo tiền của bố mẹ, lại có thể mua cho dì một căn nhà, cô cảm thấy đáng giá.
"Đồng ý, nhưng chúng ta phải viết giấy trắng mực đen rõ ràng, tôi và anh chỉ là quan hệ hợp đồng, không phải bạn bè trai gái chân chính, đến thời gian đã định chúng ta mỗi người có lại tự do." Cô không muốn sống cả đời với một người đàn ông không lên được.
Kiêu Mặc Hiên gật đầu: “Không thành vấn đề, nhưng tiền sẽ trả theo từng kỳ, thanh toán hàng tháng, nếu cô phối hợp không tốt, tôi sẽ khấu trừ một số tiền nhất định.”
"Vậy biểu hiện tốt, có phải sẽ bổ sung thêm thưởng không?" Mộc Ca chớp chớp hai con ngươi vừa to vừa sáng nhìn anh.
Kiêu Mặc Hiên nói với giọng điệu bình thản: “Có.”
"Vậy anh yên tâm, vì tiền tôi cũng nhất định sẽ phối hợp thật tốt, chuyện quan trọng chúng ta đều đã nói, điều cuối cùng phải dành cho tôi."
"Nói đi."
"Trong vòng ba năm, tôi tự giải quyết rắc rối trong nhà tôi, anh thì tự mình giải quyết phiền toái trong nhà anh, tôi chỉ giúp anh chặn phụ nữ và người ngoài bàn tán về anh, anh không thể can thiệp vào mặt khác trong cuộc sống của tôi."
Mộc Ca cảm thấy mặc dù lương anh cho đủ cao, nhưng cô cũng không thể ngồi ăn không phải hay không, nên đi làm vẫn là phải đi làm, tiền mà, càng nhiều càng tốt.
"Bổ sung thêm, tôi có thể giải quyết chuyện rắc rối của mình, nhưng những lúc ứng phó cũng phải có mặt, dù sao chúng ta cũng là quan hệ nam nữ, việc đi gặp người lớn cũng cần phải phối hợp, cô nói xem, đúng không?"
Mộc Ca gật gật đầu: “Thành giao, anh viết tôi ký tên.”
Kiêu Mặc Hiên từ trên tủ đầu giường lấy ra giấy và bút, viết ý kiến của hai người xong, mỗi người ký tên.
Mộc Ca nhìn hợp đồng trên tay, cười hôn bẹp một cái, sau đó thật cẩn thận đặt ở trong túi xách của mình: “Bạn trai à, bây giờ em phải đi học, có phải anh cũng nên chuẩn bị cho em một bộ quần áo không?”
Kiêu Mặc Hiên nhìn cô một cái: “Cầm đồ đạc đi theo tôi.”
"Mặc cái này đi ra ngoài?”Cô không có vấn đề gì nhưng anh không sợ bị mất mặt sao?
Lúc Kiêu Mặc Hiên đi đến bên ngoài cửa, kéo cô nói: “Tiểu Mạch, nhớ kỹ mặt cô ấy, về sau đến giúp cô ấy mở cửa.”
Giọng nói lạnh như băng của Tiểu Mạch vang lên: “Có thể xem như bảo mẫu rồi. Haizz, CMN, thật không dễ dàng mà!”
"Phụt... Ha ha ha, tôi nói này, anh thật sự bị nghẹn khuất đến vậy sao, ngay cả phần mềm cảm ứng trong người máy nhỏ cũng khinh bỉ anh một phen.”
Mộc Ca cười càng lúc càng lớn, thật lòng cảm thấy người đàn ông này thật sự không được, nếu không cũng sẽ không bị người máy khinh bỉ như thế.
Khuôn mặt lạnh lùng của Kiêu Mặc Hiên lại âm trầm, bỗng nhiên cảm thấy người phụ nữ này với Tiểu Mạch là cùng một loại, chanh chua y chang nhau.
Tiểu Mạch lần nữa lên tiếng: “Nhiệt độ đang giảm xuống, người đẹp phải cẩn thận.”
Mộc Ca cười nói: “Cám ơn đã nhắc nhở, sau này mong giúp đỡ nhiều nhé.”
"Không thành vấn đề, cô..."
Tiểu Mạch còn chưa nói hết, đã bị Kiêu Mặc Hiên vung tay lên, Tiểu Mạch lập tức câm miệng: “Nói nhảm hơi nhiều rồi đó!”
Mộc Ca nhún vai, đúng là người đàn ông nóng nảy.
Hơn mười phút đi đường, anh cho xe dừng ở một cửa hàng quần áo nữ, Mộc Ca nhìn anh một cái: “Làm gì vậy?”
"Chẳng lẽ cô muốn mặc áo choàng tắm đến lớp à?" Kiêu Mặc Hiên cảm thấy con nhóc này có đôi khi rất khôn khéo, nhưng có đôi khi phản ứng lại khá ngốc nghếch.
Mộc Ca a một tiếng, cười tủm tỉm vươn bàn tay nhỏ bé: “Cho tạm ứng tiền lương!”
Cô không muốn lương còn chưa lĩnh, lại tự bỏ tiền túi mua quần áo.
Kiêu Mặc Hiên cũng không dây dưa với cô: “Chọn xong quần áo cô muốn, lúc tính tiền ghi tên tôi. Cô chỉ có nửa giờ.”
Mộc Ca gật đầu đẩy cửa xuống xe, đối với việc mặc áo ngủ đến mua quần áo, trái lại hoàn toàn không thèm để ý.
Dù sao cũng không phải không mặc quần áo, mặc cái gì cũng được mà có phải không?
Sải bước đi vào cửa hàng quần áo nữ, đây là một cửa hàng nổi tiếng tên là Tư Dục, túi xách quần áo đều hơn mười ngàn.
Sau khi vào cửa hàng, Mộc Ca cũng không tự chọn lựa mà đi tới nói với cô gái: “Người đẹp, chọn giúp tôi bộ quần áo rẻ, thích hợp với tôi là được.”
Người phụ nữ cẩn thận đánh giá Mộc Ca, sau đó mỉm cười gật đầu: “Chờ một chút.”
Động tác của người phụ nữ rất nhanh sau vài phút liền xách tới một bộ quần áo, từ trong ra ngoài đều có đầy đủ, Mộc Ca thay xong, chợt nghe thấy người phụ nữ hỏi một câu: “Cô là người phụ nữ của Kiêu Mặc Hiên à?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Từng Bước Ép Hôn: Quân Thiếu Cực Sủng Vợ
- Chương 4: Thành Giao