Chương 38: Chết Đuối!

Kiêu Mặc Hiên thấy cô sững sờ, giơ tay nắm kéo cổ áo cô đi ra ngoài, Mộc Ca không hài lòng với hành động này liền rống lên: “Này này, mặc dù hai chúng ta đã không còn là chiến hữu, nhưng vẫn là đối tác, dịu dàng, dịu dàng một chút có được không hả?”

Ánh mắt sắc bén của Kiêu Mặc Hiên liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc của cô: “Dịu dàng cũng được, nhưng không phải bây giờ."

Mộc Ca bị ném vào trong xe, hai hàng lông mày cong dưới trán nhíu lại, trong mắt mang theo nét cười xấu xa: “Kiêu Mặc Hiên, nói thật có đôi khi tôi cảm thấy anh thật đúng là rất đàn ông, ngoại trừ phương diện kia.”

Kiêu Mặc Hiên siết chặt tay lại, cơn tức giận trong lòng không ngừng tăng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Ca bùng ra lửa.

"Sao vậy, chọc vào chỗ đau của anh à? Không sao, chuyện này chỉ có chúng ta biết, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh.”

Kiêu Mặc Hiên nghiến răng, nếu không phải bây giờ không phải lúc, anh chắc chắn sẽ đặt cô ở trên giường, để cho cô xem anh có được hay không.

"Ầm..." Kiêu Mặc Hiên hung hăng đóng cửa xe, vòng qua xe ngồi vào.

“Mẹ nó, đây là vật tư quân dụng có biết hay không?” Mộc Ca giơ tay xoa lỗ tai đau đớn, trong lòng khinh bỉ Kiêu Mặc Hiên.

Chỉ có chút tiền đồ này, lấy cửa xe trút giận, có bản lĩnh thì chữa khỏi bệnh đi!

Kiêu Mặc Hiên nổi giận đùng đùng lên xe, chạy một đường ra khỏi bộ đội, đi về hướng nội thành không rõ chỗ nào.

Bởi vì mấy ngày nay ngủ không được ngon lắm, lên xe không bao lâu Mộc Ca liền mơ màng ngủ, đến khi cô mở mắt ra đã là hơn một giờ sau.

Cô định hỏi đây là nơi nào thì vừa ngẩng đầu liền thấy rất nhiều người chặn ở phía trước, hơn nữa có người trông có vẻ rất hoảng hốt.

Ánh mắt cô thay đổi: “Xảy ra chuyện gì?”

Kiêu Mặc Hiên tấp xe vào bên lề, sau đó đẩy cửa xuống xe, Mộc Ca thấy thế cũng vội vàng đi theo.

Hai người bước nhanh đến trong đám người, Mộc Ca dẫn đầu kéo một người đàn ông hỏi một câu: “Đã xảy ra chuyện gì?"

“Có một đứa nhỏ chết đuối, một người lớn vừa nhảy xuống vẫn chưa kéo người lên, người lớn sau đó cũng không thấy bóng dáng đâu."

Kiêu Mặc Hiên nghe thấy lời này liền không nói hai lời cởϊ qυầи áo rồi nhảy xuống dòng sông không biết sâu cạn.

Con sông này rất rộng, phóng mắt nhìn nước sông cũng rất trong suốt, nhưng cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy nước cách đó không xa vừa đen vừa xoáy, rất rõ ràng đó là chỗ sâu nhất.

Mộc Ca nhìn anh bị dìm trong nước, trái tim đập mạnh lên, nhặt quần áo Kiêu Mặc Hiên ôm chặt vào trong ngực, tuy rằng giờ phút này là mùa hè, nhưng cả người Mộc Ca vẫn run rẩy, sắc mặt trắng bệch.

"Kiêu Mặc Hiên..." Cô nắm chặt nắm tay, tức giận hét lên với mặt nước chảy xiết kia, hy vọng anh có thể nghe được tiếng của mình mà nhanh chóng trở về.

Vài phút trôi qua, trên mặt sông bình tĩnh không có một chút bóng dáng Kiêu Mặc Hiên, Mộc Ca không nhịn được định hướng về mặt sông kêu to thì đột nhiên phát hiện Kiêu Mặc Hiên từ trong nước thò đầu ra, lòng cô cũng hồi hộp theo.

Mộc Ca thấy trong tay anh bế một đứa bé, bơi rất nhanh vào gần bờ, cô gọi mọi người cùng vớt đứa nhỏ kia lên bờ.

Khi thấy Kiêu Mặc Hiên lại muốn bơi về phía trong dòng nước chảy xiết kia, Mộc Ca vô cùng lo lắng nhìn anh: “Kiêu Mặc Hiên..."

Tuy rằng cô không biết bơi, nhưng cũng biết xuyên qua dòng nước chảy xiết cần bao nhiêu thể lực, hơn nữa anh vừa mới tìm được đứa nhỏ kia mang về đã tốn không ít thể lực, lần thứ hai quay lại tìm kiếm người đàn ông kia, làm cho cô không nhịn được cảm thấy lo lắng.

Kiêu Mặc Hiên nhìn cô, bình tĩnh phun ra hai chữ: “Chờ tôi.”

Mộc Ca muốn nói anh phải cẩn thận, nhất định phải nhanh chóng trở về, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, anh lại chìm xuống sông lần nữa.

Cùng lúc đó trái tim của cô cũng giống như bị kéo xuống đáy sông, cô không thể miêu tả cảm giác khó thở kia, chỉ biết là cả trái tim đều co rút, vừa đau vừa hoảng...

Cậu bé vừa đưa lên bờ đã được một bác sĩ cứu sống và sau đó được đưa đến bệnh viện, nhưng trên dòng sông không có chút tin tức nào.

Thời gian càng lâu lại càng làm cho Mộc Ca lo lắng, hơn mười phút trôi qua cũng không thấy thân ảnh Kiêu Mặc Hiên, cô muốn nhảy xuống tìm kiếm, nhưng khi nước bao phủ đầu gối lại làm cho cô đột nhiên lùi về phía sau.

Người ở bên cạnh thấy hình như cô không biết bơi, liền đi qua ngăn cản: “Cô gái à, vừa nhìn là biết cô không biết bơi nên ngàn lần đừng nhảy xuống đó, bạn trai cô sẽ không sao đâu."

Đúng vậy, người tốt được sẽ được báo đáp, chắc chắn không có chuyện gì."

"Sẽ không có chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì..."

Tuy rằng mọi người không ngừng an ủi Mộc Ca, nhưng lòng cô vẫn không cách nào bình tĩnh, nhìn dòng sông chậm rãi chảy xuôi, nghĩ đến mấy ngày nay anh chăm sóc cô, bỗng nhiên hốc mắt lại ướt.

"Kiêu Mặc Hiên anh mau ngoi lên cho tôi, ngoi lên..."

Từng tiếng cũng không thể gọi Kiêu Mặc Hiên nhảy xuống sông ngoi lên, thời gian từng chút từng chút trôi qua, Mộc Ca cảm giác tim mình lạnh như băng.

Những người đứng bên cạnh cũng bắt đầu thở dài, nói rằng anh không thể trở lại.

Một số thậm chí còn an ủi cô, nén bi thương.

Cùng lúc đó cảnh sát cũng đã tới, Mộc Ca nắm chặt quần áo Kiêu Mặc Hiên, lông mày nhíu chặt, cô không tin, cũng không thể tiếp nhận một người lợi hại như anh cứ như thể không còn nữa.

Vì thế ném quần áo, nhảy xuống sông...

Trong xe cảnh sát trên bờ, Phong Tử phát hiện Mộc Ca nhảy xuống, lập tức phát tín hiệu cho Kiêu Mặc Hiên trong nước.

Kiêu Mặc Hiên nhìn thấy tín hiệu tuy rằng trong lòng rất lo lắng, nhưng cũng vì thế mà cảm thấy vui vẻ, ít nhất cô đã dám nhảy xuống.

Mộc Ca nhảy xuống sông liền có một ý nghĩ, cô muốn vớt con hàng Kiêu Mặc Hiên kia lên, cho dù mình có chết đuối cũng không thể để anh uất ức chết đi như vậy.

Bởi vì quá xấu hổ!

Nhưng vừa mới ở trong nước sông nhảy hai cái, cả người liền chìm xuống, mặc dù trong đầu cô nhớ lại nội dung bơi lội, nhưng tay và chân cô lại giống như bị trói không thể động đậy, sau đó trong đầu xuất hiện một hình ảnh...

Sau đó cô uống mấy ngụm nước vào bụng, cả người chìm xuống đáy sông, dần dần không còn ý thức.

Kiêu Mặc Hiên nhanh chóng tìm được chỗ của cô, sau đó kéo cô mang ra khỏi mặt nước, Uy Hàm thấy người được ôm lên liền đi tới cấp cứu, nhưng sau khi phun hết nước ra, cô vẫn không mở mắt.

Kiêu Mặc Hiên hơi căng thẳng nhìn Uy Hàm: “Sao vậy?”

Dựa theo thời gian đã tính, cô vốn không có vấn đề gì mới đúng.

Uy Hàm sờ mạch đập, cảm thấy rất ổn không có vấn đề gì: “Có thể là ý thức của cô ấy còn chưa tỉnh táo.”

“Thân thể có sao không?”

"Tất cả bình thường, chắc chắn không có vấn đề gì."

Kiêu Mặc Hiên cầm lấy quần áo của mình bọc Mộc Ca lại, sau đó ôm ngang cô lên: “Trở về nội thành.”

Phong Tử và Uy Hàm vội vàng đuổi theo, lái xe đi thẳng tới chỗ ở của Kiêu Mặc Hiên trong nội thành.

Mộc Ca được Kiêu Mặc Hiên ôm vào trong ngực có cảm giác giống như đang mơ, trong mơ vẫn là cảnh tượng như vậy, cô muốn kêu cứu nhưng lại không thể kêu thành tiếng, có giãy dụa như thế nào cũng vô ích...