Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Từng Bước Ép Hôn: Quân Thiếu Cực Sủng Vợ

Chương 17: Tiểu Mạch Bị Tổn Thương!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi hai người bắt tay, Kiêu Mặc Hiên giơ tay chỉ vào phòng mình: “Muộn rồi em cũng đi tắm rửa rồi ngủ đi, tôi còn có chút việc phải làm."

“Hôm nay tôi ngủ ở phòng khách, chiếm phòng của anh cũng không đúng lắm." Người bá đạo như anh, chắc là không thích đồ đạc của mình bị người chiếm lấy.

"Tùy em."

Thấy anh thoải mái như vậy, Mộc Ca cũng không hỏi nhiều nữa, gật đầu đi về phía phòng khách, Mộc Ca tắm rửa thay áo ngủ của anh rồi nằm trên giường nhìn trần nhà.

Nghĩ đến mình sắp phải rời khỏi nơi này, đến một chỗ hoàn toàn xa lạ, trong lòng rối bời cả lên.

Mặc dù cô là người sống mạnh mẽ, nhưng đột nhiên bị người chen ngang quấy nhiễu cuộc sống và tương lai của mình, thậm chí là ước mơ của mình, thì trong lòng làm sao có thể không phập phồng?

Nhưng sao anh ta cứ bắt mình đi bộ đội chứ?

Chỉ vì cô đã tấn công cơ sở dữ liệu của anh ta bằng điện thoại di động của mình ư?

Nghĩ đến chuyện công kích cơ sở tư liệu của anh thì chợt nhớ đến chiếc xe đυ.ng vào mình, đôi mắt thay đổi đứng dậy từ trên giường, lấy laptop từ trong balo ra gõ chữ.

Cùng lúc đó bên kia, Kiêu Mặc Hiên trong thư phòng cũng đang nói chuyện điện thoại với Phong Tử: “Tìm được người chưa?"

“Tìm được rồi, nhưng không nói cái gì."

"Có tra được lai lịch không?"

“Người này là một tay đua, ba năm trước vào tù vì gây tai nạn, ba tháng trước vừa mới được thả ra."

"Điều tra xem trong lúc chấp hành hình phạt gã đã từng tiếp xúc với ai, và sau khi đi ra đã gặp qua người nào, có quan hệ gì với Phùng Tam không?"

“Anh nghi ngờ gã là người của Phùng Tam à?”

"Ngoại trừ gã ra, trước mắt tôi không nghĩ ra người khác." Bởi vì số hàng thu giữ ở quán bar ngày hôm đó là của Phùng Tam.

"Được, em sẽ đi điều tra, nhưng Mộc Ca lại đang hoạt động.”

Kiêu Mặc Hiên mở máy tính ra: “Giao cho tôi, cậu làm chuyện của mình đi."

“Được."

Kiêu Mặc Hiên cúp điện thoại rồi bắt đầu tiến hành ngăn cản Mộc Ca, anh nhìn ra được Mộc Ca đang muốn điều tra hồ sơ bên trong nhà tù, mục đích hẳn là muốn điều tra người đàn ông đυ.ng vào cô là do ai sai khiến.

Bên này Mộc Ca không nghĩ tới sẽ có người ngăn cản mình, điều đáng giận nhất chính là động tác của anh ta luôn nhanh hơn cô một giây.

Cô xắn tay áo ngủ lên: “Mẹ nó, đối đầu với tôi đúng không? Được rồi, chị đây sẽ chơi với cưng.”

Bên kia Kiêu Mặc Hiên thấy cô liên tục công kích, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn vài lần, không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng, quả nhiên cô nhóc này có chút bản lĩnh, nếu như là người khác sợ là đã sớm bị anh đá ra ngoài rồi.

Ngón tay hai người nhanh chóng gõ, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, đồng thời đầu hoạt động cũng rất nhanh, mười phút trôi qua... Hai mươi phút trôi qua... Ba mươi phút trôi qua...

Mộc Ca trợn mắt, cô với đối phương bất phân thắng bại, cuối cùng giơ một ngón giữa chĩa vào trong máy tính của đối phương rồi nhanh chóng rời khỏi, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội phản kháng lại.

Kiêu Mặc Hiên nhìn ngón giữa mà không nhịn được giật giật khóe miệng, con nhóc này đúng là thích làm động tác tay này, không biết một ngày nào đó anh đưa thứ của anh ra và ra tuyệt chiêu, cô sẽ phản ứng như thế nào?

Nhưng mà anh không thể cho cô biết chuyện liên quan đến người đàn ông như anh nhanh như vậy được, anh nhất định phải cố gắng kiềm chế mới được, chỉ có như vậy con đường của bọn họ mới có thể đi lâu dài hơn.

Mộc Ca tắt máy tính mà tâm trạng hơi tồi tệ, ngồi ở cửa sổ sát đất nhìn ánh trăng bên ngoài, bỗng nhiên muốn uống chút rượu.

Vì thế cô mặc đồ ngủ đi ra cửa phòng: “Tiểu Mạch.”

“Trễ rồi sao cô còn chưa ngủ, muốn tôi làm bạn sao?” Giọng nói của máy móc vang lên, làm cho lời nói vốn mập mờ trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

"Rượu so với anh, tôi tình nguyện lựa chọn cái trước. Nói cho chị đây nghe xem rượu của chủ nhân nhà cưng để ở đâu?"

"Tôi chỉ biết cậu chủ ở đâu."

"Đệt, còn tưởng cái gì anh cũng biết, thì ra anh cũng chỉ là người giữ cửa."

"Này này, cô nói gì vậy chứ?"

"Chị đây nói vậy đấy, không vui à, không vui thì cưng đánh chị đi."

"Bắt nạt tôi không có cách nào hiện thân có phải không?"

"Thông minh." Mộc Ca vừa nói vừa nhìn xung quanh, đang định đi vào phòng bên trong tìm thì thấy Kiêu Mặc Hiên từ bên trong đi ra.

"Sao còn chưa đi ngủ?"

"Tâm trạng phiền muộn muốn tìm chút rượu uống."

" Kho rượu ở tầng dưới, em tự tìm đi." Kiêu Mặc Hiên định đi tắm rửa thay quần áo.

"Cảm ơn." Mộc Ca nói xong liền đi xuống tầng.

Kiêu Mặc Hiên thấy cô biến mất ở đầu cầu thang trong tầm mắt, nhìn Tiểu Mạch nói: “Bị tức chết rồi à?"

“Cho phép tôi hít thở ba giây."

"Xem đức hạnh của cậu kìa." Kiêu Mặc Hiên nói rồi sải bước đi về phía phòng ngủ của mình.

Tiểu Mạch lầm bầm: “Đúng là không phải người một nhà thì không thể cùng vào một cửa mà, hai người giống nhau, đều không có tình cảm."

Mộc Ca đi vào kho rượu, nhìn từng hàng rượu, lại không nhịn được thổn thức: “Mẹ nó, có cần nhiều rượu đến vậy không?"

Nhìn thấy bên cạnh có bàn và ghế mây, cô cười tủm tỉm ôm hai chai rượu, sau đó đi qua: “Người này đúng là rất biết hưởng thụ.”

Cô khui rượu, một mình uống hết ly này đến ly khác...

Đến khi Kiêu Mặc Hiên tắm rửa xong gọi điện thoại, đẩy cửa phòng khách ra, dĩ nhiên không thấy người đâu, nhóc con này không phải là còn uống đến bây giờ chứ?

Nghĩ tới đây, anh nhanh chóng xoay người đi về phía kho rượu ở dưới tầng, kết quả vừa vào cửa liền thấy nhóc con ôm bình rượu, cả người say khướt nằm trên ghế mây.

"Ngày mai còn phải đi bộ đội báo danh, em còn uống nhiều như vậy?" Anh bước nhanh tới ôm lấy cô.

Cảm giác rượu không còn, Mộc Ca la hét muốn uống rượu: “Này, rượu đâu, chạy đi đâu rồi."

“Đi ngủ cho tôi, nếu không tôi đánh em đấy."

Mộc Ca cười hì hì chu cái miệng nhỏ: “Nào, hôn chị đây một cái nào.”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu lại thiếu đòn của cô, Kiêu Mặc Hiên nhẫn nhịn lửa giận, cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô một cái.

"Ừm, kỹ năng hôn này không có trình độ, đến đây để chị dạy cưng nha."

Kiêu Mặc Hiên vừa ôm cô đi, vừa cảm thụ cái miệng nhỏ nhắn thơm ngát của cô tùy ý cướp đoạt trên môi anh, đang lúc anh hưởng thụ cảm giác này, cô lại nghiêng cái đầu nhỏ ngủ ở trên vai anh.

Kiêu Mặc Hiên tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được...

Sáng hôm sau.

Sau khi Kiêu Mặc Hiên làm xong bữa sáng, liền đi vớt người từ trong chăn ra: “Ở trường đã giải quyết xong rồi, cho nên lát nữa đi với dì út đến cục dân chính hoàn thành thủ tục rồi chúng ta sẽ xuất phát.”

Mộc Ca nhắm mắt tựa vào bả vai anh: “Tốc độ của anh đúng là nhanh thật."

“Mau rửa mặt đi, dì út đang chờ đấy."

"Biết rồi, anh đi ra ngoài đi." Mộc Ca được đặt trên bồn rửa tay lười biếng mở mắt, sau đó bắt đầu rửa mặt, không nhắc một chữ nào về chuyện đêm qua.

Không phải là cô bị nhỏ nhen, mà là cô ấy cảm thấy xấu hổ!

Một giờ sau, bọn họ đón dì út đến cục dân chính, không nghĩ tới làm thủ tục ly hôn lại thuận lợi như vậy, tuy ánh mắt của Thẩm Thanh Đồng vẫn mang theo sự căm hận, nhưng cũng không dám lỗ mãng.

Đưa dì út về nhà, Mộc Ca dặn dò: “Dì út, bây giờ dì đã độc thân, khi nào cháu trở về sẽ tìm cho dì út một người mới nha."

“Con nhóc này nói lung tung cái gì vậy chứ, đi bộ đội nhớ phải cố gắng, khiêm tốn một chút."

"Cháu biết rồi mà, dì đã nói N lần rồi đấy, cháu sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình."

"Mặc Hiên, Ca Nhi giao cho cháu."

Kiêu Mặc Hiên kéo tay Mộc Ca: “Vâng, dì cứ yên tâm, dì cũng chăm sóc tốt cho bản thân."

“Được, đi đi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho dì."

Mộc Ca gật đầu: “Biết rồi ạ, chúng cháu đi nhé." Mộc Ca vẫy tay với dì út, sải bước đi ra cửa mà trong lòng khó chịu.

Kiêu Mặc Hiên đi theo vào thang máy, vừa đi vào Mộc Ca liền kéo quân phục của anh lau nước mũi, nước mắt đang chảy càng lúc càng nhiều...
« Chương TrướcChương Tiếp »