Chương 1: Ngang Ngược Gặp Nhau!

Thành phố A, lúc này đã là tháng chín, thời tiết vào buổi tối hơi lạnh lẽo, Kiêu Mặc Hiên mặc áo gió kẻ sọc lớn, quần âu màu lam đậm, trên chân mang một đôi giày da sáng bóng. Mặc dù chỉ nhìn vào bóng lưng cũng có thể khiến người khác say mê đến điên đảo!

Sau khi xuống xe, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm không thể bỏ qua: "Tiến hành theo kế hoạch.”

Những người phía sau đồng loạt đáp: “Vâng.”

Kiêu Mặc Hiên hơi nhíu mày nhìn hộp đêm vô cùng huyên náo cách đó không xa, nói thật thì anh cực kỳ không muốn tới nơi này, nhưng không còn cách nào khác, đây là nhiệm vụ cấp trên đưa xuống, nói rằng tối nay ở đây sẽ có một nhân vật hạng nặng xuất hiện, hơn nữa còn mang theo số lượng lớn hàng lậu.

Vì vậy anh không thể không tự mình đến hiện trường, gặp gỡ người được gọi là nhân vật lớn này, thuận tiện nhìn xem rốt cuộc người kia trông như thế nào?

Anh đi vào hộp đêm liền nghe thấy âm nhạc vừa đinh tai nhức óc lại vừa feeling, nhìn đám người lảo đảo giữa sàn nhảy, cho dù là nam hay nữ đều ăn mặc lộn xộn, vừa la vừa nhảy càng khiến anh nhíu chặt mày hơn.

Anh bước nhanh qua đại sảnh, đi vào một gian phòng riêng, đẩy cửa ra liền thấy một người phụ nữ tóc dài ngồi trong tay kẹp điếu thuốc, khi thấy người đi vào, người phụ nữ mỉm cười ngồi thẳng dậy: “Ngài chính là anh Năm à?" Bởi vì là anh Năm hẹn cô ta gặp mặt nên nghĩ rằng người bước vào chính là người hẹn cô ta.

Đương nhiên trong lòng cô ta cũng rất hy vọng người đàn ông khí phách tuấn tú trước mắt này chính là anh Năm, bởi vì cô ta coi trọng anh ta!

Kiêu Mặc Hiên không lên tiếng cũng không ngồi xuống, bởi vì anh mắc bệnh sạch sẽ, càng chán ghét phụ nữ tới gần, hơn nữa mùi hương gay mũi trên người cô ta và mùi thuốc lá trong tay cô ta đều làm cho anh cực kỳ chán ghét.

Người phụ nữ thấy Kiêu Mặc Hiên đút hai tay vào túi đứng ở nơi đó không nói lời nào, cô ta cười dập tắt điếu thuốc trong tay: “Đáng ghét, biết anh xấu lắm, chờ em.”

Kiêu Mặc Hiên thấy cô ta bắt đầu cởϊ qυầи áo nhưng vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, người phụ nữ thấy thế liền nhìn anh với ánh mắt quyến rũ kia: “Anh đang chờ em giúp anh sao?”

Mộc Ca vừa mới đi ngang qua cửa lại lùi trở về, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, cả người cảm thấy khá phấn khích, không nghĩ tới vào ngày đầu tiên đi làm, cô đã có thể xem một bộ phim bom tấn kí©ɧ ŧìиɧ miễn phí như vậy, có phải cô nên mua vé số không?

Trong lòng Mộc Ca đang cảm thấy vui vẻ vì thu hoạch bất ngờ vào tối hôm nay, nhưng nhìn trong chốc lát, sao lại cảm thấy cảnh tượng này không đúng vậy?

Người phụ nữ ở trong phòng đã trần như nhộng, còn không ngừng lả lơi trêu chọc người đàn ông đứng ở nơi đó, thế nhưng người đàn ông này lại không nhúc nhích giống như cây gậy vậy.

Mộc Ca đứng ở ngoài cửa càng nhìn càng tức giận, vì thế khinh bỉ nói một câu: “Xì, tên vô dụng.”

Lỗ tai của Kiêu Mặc Hiên vô cùng thính, mặc dù trong phòng có nhạc nhưng anh vẫn nghe thấy câu nói khinh thường kia ở ngoài cửa, gương mặt quét qua: “Lăn vào đây!”

Mộc Ca nghe thấy người bên trong gọi mình vào, liền bĩu đôi môi anh đào đẹp mắt của mình, sống không ra gì lại còn nóng tính, nhưng cô không có ý định trêu chọc, đang định xoay người rời đi, không ngờ phía sau lại bị người đẩy mạnh một cái, thân thể nhào về phía trước, cả người đi vào phòng.

Khi nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của người đàn ông, Mộc Ca lấy lại bình tĩnh, đánh đòn phủ đầu trước: “Tôi nói một người đàn ông như anh, cô ấy đã như vậy mà anh vẫn còn có thể thờ ơ. Chị đây xem thường anh!”

Trong lúc nói chuyện, Mộc Ca còn giơ ra một ngón giữa, dáng vẻ rất mạnh mẽ khí phách!

Nhưng người đàn ông này thật sự rất đẹp, mái tóc đen ngắn, lông mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng xinh đẹp lại gợi cảm, còn có thân hình cao chừng một mét tám năm trở lên, cả người toả ra hơi thở người lạ không đến gần, trông rất kiêu ngạo!

Chỉ là đáng tiếc cái xác tốt này, trông thì ngon nhưng không dùng được, chỉ có bề ngoài thôi!

Cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì rất không đứng đắn mà ợ một cái. Đây là ngày đầu tiên cô đến làm việc, để bán thêm mấy chai rượu, vừa rồi ở trong phòng cô đã uống hai ly, cũng chính vì thế cô mới có lá gan lớn hướng về phía một người đàn ông xa lạ dựng thẳng ngón giữa.

Kiêu Mặc Hiên nhìn thấy ngón giữa dựng thẳng trước mặt mình, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại thêm tức giận, giọng nói khí thế như một nhà vua: “Cô đang tìm cái chết!”

Sau khi nghe thấy năm chữ tràn đầy nam tính của anh, Mộc Ca cảm thấy tình huống không ổn, đang định chuồn đi thì lại bị người ta kéo quần áo, nghe một tiếng xoẹt áo sơ mi trước ngực cô bị xé rách một mảng lớn.

"Này, rõ ràng là chính anh không có bản lĩnh, còn muốn sờ mó người khác à, thẹn quá hóa giận có phải hay không?" Cô vừa nắm quần áo rách vừa liếc nhìn anh với ánh mắt khinh thường.

Kiêu Mặc Hiên liếc qua phần da thịt lộ ra của cô, đột nhiên thân thể run lên, anh có phản ứng kì lạ với cô ư?

Thấy anh không lên tiếng, cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Ca tiếp tục lảm nhảm không yên: “Đàn ông đàn anh đã lớn rồi, có bệnh thì phải đi chữa trị trước, chữa khỏi rồi ra ngoài lăn lộn, bằng không anh như vậy không chỉ mất mặt, mà còn hại người phụ nữ kia lãng phí tình cảm vô ích, thật là vô đạo đức.”

Kiêu Mặc Hiên nhìn người xuất hiện ở cửa, liền cởϊ áσ khoác của mình ném lên người cô một cách chính xác, Mộc Ca không rõ có chuyện gì xảy ra, vì bị ném vào mặt nên cảm thấy hơi khó chịu: “Này, anh bị điên à?”

Mấy người đứng ở cửa, nhìn đại ca chưa bao giờ gần nữ sắc lại mắc chứng sạch sẽ ném áo cho con nhóc kia, không nhịn được mở to hai mắt.

Họ vừa bỏ lỡ cái gì vậy?

Mọi người mở to hai mắt, chờ mong tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Kiêu Mặc Hiên không để ý đàn em dưới tay mình, anh nhìn lướt qua người phụ nữ tóc dài đang bàng hoàng hoảng sợ mặc quần áo vào: “Chuyện còn lại giao cho các cậu, còn tôi sẽ dẫn cô ta đi.”

Mộc Ca mặc xong áo anh ném tới, vừa ngẩng đầu liền thấy anh chỉ vào mình thì cảm thấy khó hiểu: “Dẫn tôi đi ư? Tại sao? Nói cho anh biết bây giờ là xã hội pháp trị, mặc dù anh không có năng lực con người, cũng không thể hại người khác, nếu không thì anh chính là thiếu đạo đức có biết chưa?”

Mấy người đứng ở cửa có vẻ mặt khác nhau, có người mở to hai mắt với vẻ mặt không thể tin nổi, có người giơ tay vỗ ót, thật không ngờ, còn có người dám nói chuyện với đại ca của anh ta như vậy?

Hai người một người bật cười hẳn lên, một người bày ra vẻ mặt lo lắng, động tác giống nhau duy nhất của mấy người họ là ánh mắt đều tập trung vào trên người Mộc Ca.

Mộc Ca nghe thấy tiếng, mới quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy mấy người đứng ở cửa, bỗng nhiên hiểu được vì sao vừa rồi anh lại ném áo lên người cô, nhưng vì sao phải dẫn cô đi?

Kiêu Mặc Hiên lấy còng tay ra, đeo lên cổ tay trắng nõn mịn màng của cô, nghiêm túc nói: “Cô cản trở người thi hành công vụ!”

Mộc Ca trợn mắt bị xách ra khỏi phòng riêng, cô như vậy gọi là cái gì?

Trộm gà không xong còn mất nắm gạo ư?

“Là anh không đúng, anh làm nhiệm vụ sao không đóng cửa? Hơn nữa nhiệm vụ của anh là gì, xem phụ nữ biểu diễn và kiểm tra định lực của anh hả?”

Giờ phút này Mộc Ca vẫn không hề căng thẳng một chút nào, cô chỉ là cảm thấy không phục, cảm thấy mình quá xui!

Đang yên đang lành ở đây bán rượu, chỉ là nhìn qua khe cửa, nói vài câu khó nghe, sao lại bị nói thành cản trở người thi hành công vụ rồi chứ?

Kiêu Mặc Hiên cũng không trả lời lời cô mà hỏi ngược lại: “Bao nhiêu tuổi?”

“17.” Thật ra cô 21 tuổi, nhưng vì trước đó cô đọc tiểu thuyết, khi người đàn ông hỏi phụ nữ bao nhiêu tuổi thì đều xảy ra chuyện không hay, cho nên cô mới cố ý tự nói mình là vị thành niên.

Cô cảm thấy làm như vậy cũng có thể bảo vệ mình. Anh ta sẽ không ra tay với cô gái vị thành niên đúng không?

Kiêu Mặc Hiên nhíu mày nhưng cũng không có nói gì, tiếp tục lôi kéo cô đi ra bên ngoài.

Bọn họ đi đến trước một chiếc xe thể thao Koenigsegg, Kiêu Mặc Hiên lấy chìa khóa xe ấn một cái, thấy đèn pha xinh đẹp kia sáng lên, trừ bỏ trên thân xe phía trước là màu xanh da trời, còn lại tất cả đều là màu trắng cô thích, Mộc Ca không thể tin nổi mà nhìn anh một cái: “Chiếc xe này là của anh sao?”

Mộc Ca 21 tuổi không chỉ thích trai đẹp mà còn rất thích các loại xe sang, ngày hôm qua mới nhìn thấy các loại xe thể thao cùng giá cả liên quan đến Koenigsegg, không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy hàng thật.

Nếu nói ra giá của chiếc xe này thì sẽ rất kinh người, cô nhớ chiếc thấp nhất hình như cũng phải hơn 26 triệu, rốt cuộc anh ta là ai?

Kiêu Mặc Hiên nhìn ra thắc mắc trong lòng cô, giọng nói lạnh lùng mang theo một chút không kiên nhẫn vang lên: “Không phải của tôi, chẳng lẽ là của cô à?”

Mộc Ca sửng sốt nghẹn họng, người đàn ông này không chỉ không làm được việc mà còn rất không có phong độ. Đúng là keo kiệt muốn chết!

"Anh muốn đưa tôi đến đồn cảnh sát kia à? Vậy tôi phải báo bạn học một tiếng để bọn họ đến đón tôi." Cô hơi nghi ngờ, một lính cảnh sát nhỏ có thể đủ khả năng một chiếc xe thể thao sang trọng như vậy?

Kiêu Mặc Hiên mở cửa xe, ném người vào trong xe, sau đó đóng sầm cửa xe một tiếng khiến Mộc Ca cảm thấy đau xót. Mẹ nó, thật đáng thương cho chiếc xe này!

Khi thấy anh ngồi lên xe, Mộc Ca lên tiếng hỏi: “Này, tôi hỏi anh đấy, rốt cuộc anh muốn dẫn tôi đi đâu, tôi..."

Cô còn chưa dứt lời thì đã bị anh đánh ngất xỉu, trong lúc ngất đi, trong lòng cô mắng một câu, đồ phá gia chi tử, vậy mà lại chơi đánh lén, đúng là không biết xấu hổ!

Kiêu Mặc Hiên nhìn vào nhóc con bị mình đánh bất tỉnh, thắt dây an toàn thay cô rồi lập tức khởi động xe chạy về phía xa, anh vừa lái xe vừa không quên xoa vài chỗ vừa bị đánh giúp cô.

Khi chạm vào làn da mềm mại của cô, trái tim của anh bỗng có cảm giác rung động lạ kỳ. Đúng là anh chưa bao giờ gần phụ nữ, nhưng không biết vì cái gì, vậy mà vừa rồi khi nhìn thấy da thịt trần trụi lộ ra của cô lại cảm thấy rung động.

Hơn nữa lúc này, khoảng cách gần như vậy, anh lại không hề chán ghét cô một chút nào, trái lại còn khá thích mùi hương trên người cô, mùi cơ thể nhàn nhạt, da thịt mịn màng...

Dòng chảy ngầm trong lòng bắt đầu khởi động!

Nhóc con vừa nói mười bảy tuổi ư?

Anh cầm lấy di động, vẫn nói với giọng điệu lạnh lùng trầm thấp: “Giúp tôi điều tra rõ ràng, người mà vừa rồi tôi mang đi là ai, phải đầy đủ.”

"Vâng."

“Người tên anh Năm kia có bắt được không?"

"Bắt được rồi, hàng cũng bị chúng ta tìm thấy, khoảng năm kg."

"Cầm kết quả báo cáo, nói cho cấp trên biết, sau này loại chuyện như vậy không cần tìm chúng ta." Đối với anh mà nói, những chuyện như vậy thật sự không cần phải dùng quá nhiều kỹ thuật.

"Đại ca, anh nên tự trở về nói với cấp trên đi, nếu em nói thì chắc chắn sẽ bị đánh." Tính tình của mấy ông già lãnh đạo bọn họ quả thực ngang hàng với Kiêu Mặc Hiên, nếu muốn nói trong toàn bộ bộ đội có người nào chưa từng bị đánh thì cũng chỉ có Kiêu Mặc Hiên.

"Làm hai chuyện này trước, ngày mai tôi tự đi nói."

"Vâng."

Mười phút sau, khi anh lái xe vào chung cư, điện thoại di động vang lên vài tiếng, anh biết đó là âm thanh của tin nhắn gửi tới.

Anh dừng xe, cầm điện thoại lên nhìn.

Mộc Ca, 21 tuổi, sinh viên năm thứ ba đại học, chuyên ngành máy tính, được nhận học bổng hàng năm, thành tích học tập xuất sắc, phẩm chất đạo đức tốt, được gọi là hoa khôi trường học không ai thay thế được, có vô số hot boy theo đuổi, nhưng vẫn chưa có bạn trai, cũng không có lời đồn xấu, cha mẹ ở nơi khác, có dì ở thành phố này, chỉ là công nhân bình thường.

Kiêu Mặc Hiên đọc xong tài liệu, khóe miệng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, nhưng trong độ cong lộ ra một tia lạnh lùng, 21 tuổi à?

Có vô số hot boy theo đuổi?

Anh quay đầu đánh giá cô một phen, không thể không nói nhóc con này cũng khá xinh đẹp, dáng người, còn có làn da trắng nõn kia, đúng là xứng với danh hiệu hoa khôi này.

Nhưng mà với hành vi vừa rồi của cô, còn có giọng điệu và thần thái nói chuyện của cô, ai có thể tin tưởng cô chỉ là một nhóc con 21 tuổi còn chưa từng yêu đương chứ?