“Anh muốn xuất viên.” Trần Thiệu Dương trầm giọng nói.
Amy vốn muốn cự tuyệt nhưng ánh mắt Trần Thiệu Dương thật đáng sợ, không biết có phải ảo giác của cô hay không, nhưng cô mơ hồ cảm thấy, Trần Thiệu Dương tựa hồ đã thay đổi.
Gây họa xong, Nghê Tiêu không quan tâm ngủ đến khi mặt trời lên cao, đợi đến lúc cô tỉnh lại, bỗng phát hiện cô đã muộn giờ làm đến tận 3 giờ.
Cô vội vàng chạy đến văn phòng luật, thì nhìn thấy một bóng dáng tịnh lệ lóe lên, Nghê Tiêu nhịn không được đuổi theo vào thang máy:
“Lặc tiểu thư.”
Lặc Tư Thanh quay đầu, nhìn thấy Nghê Tiêu, nhất thời mỉm cười xinh đẹp: “Là Tiêu Tiêu hả, nghe nói em sắp đính hôn với Diệc Thần, chúc mừng, chúc mừng”
Nghê Tiêu bị nụ cười xinh đẹp của cô ấy lây nhiễm, nhịn không được mỉm cười: “Chị sẽ đến tham dự lễ đính hôn của tôi chứ?”
Lặc Tư Thanh nhún nhún vai: “Nếu đổi là trước kia, chị có thể xem là chị dâu của em, bây giờ thì sao, chỉ là một người qua đường, đi chẳng phải rất mất hứng sao?”
Nghê Tiêu buồn bã nhìn theo Lặc Tư Thanh rời đi, cô rất hâm mộ Lặc Tư Thanh, sống hết sức tự do, không cần chịu trách nhiệm với bất kì chuyện gì, không cần nghe theo sự sắp xếp và mệnh lệnh của ai, cô ấy sống phóng khoáng như vậy, chỉ nghe theo tiếng lòng của mình.
Khi nào thì mình có thể tiêu sái và tùy tiện như vậy thì thật tốt!
Nghê Tiêu trở về văn phòng, nhìn thấy trên mặt đất hỗn loạn giống như vừa xảy ra một cuộc đại chiến, bạn đồng nghiệp bên cạnh nhỏ giọng nói với cô:
“Ban nãy, Lặc đại tiểu thư đến, xảy ra tranh chấp với đổng sự trưởng, nghe nói quan hệ của cô ta với người trong nhà không được tốt lắm.”
“Vì sao?” Nghê Tiêu tò mò hỏi.
“Còn không phải vì một người đàn ông. Nghe nói năm đó, Lặc tiểu thư không để ý đến lời phản đối của ông nội và cha mẹ, cố ý từ bỏ quyền thừa kế công việc của văn phòng luật, kết hôn với Đan Diệc Thuyên con trai trưởng của Đan gia, bây giờ đã ly hôn rồi, chạy đến Châu Phi làm việc, không chịu về thừa kế gia nghiệp, làm cho ông cụ tức giận quá chừng.”
Thì ra còn có một đoạn ân oán như thế a, Nghê Tiêu nghe đến nhập thần, không để ý bị người ta đẩy ngã một cái, cả người cô lảo đảo đυ.ng phải cạnh bàn, nhất thời đau đớn khiến cả khuôn mặt nhíu lại.
“Thực xin lỗi, nhường một chút” Thực tập sinh ôm một cái thùng to đùng ngượng ngùng cười, dè dặt cẩn thận đi qua bên người Nghê Tiêu.
“Cô ấy là ai?” Nghê Tiêu tò mò đánh giá bóng lưng yểu điệu đi xa, tóc dài xõa vai, bộ dạng cực kì thông minh, nhưng không nhìn thấy rõ mặt.
“Thực tập sinh mới tới văn phòng của chúng ta mà thôi, tay chân vụng về, nhưng mà diện mạo lại rất xinh đẹp.” Đồng nghiệp khinh thường lườm một cái, trả lời.
Nghê Tiêu vô tình thu hồi tầm mắt, từ lúc Nghê Tiêu cãi nhau với cô, ngày thứ hai cô ấy đã đến từ chức rời khỏi văn phòng. Tuy rằng Nghê Tiêu là người đa cảm, nhưng cũng hiểu mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, điều duy nhất cô phải làm chính là làm tốt bổn phận công việc của mình.
Ngày đính hôn dần dần đến gần, nhật trình của Nghê Tiêu cũng trở nên bận rộn hơn, cô biết chuyện đính hôn này là do cô đồng ý trước, cho dù sau này lấy anh không phải vì yêu, nhưng cô sẽ sắm vai một người bạn gái thậm chí là một người vợ tốt.
Hẹn Đan Diệc Thần cùng đi thử áo cưới, cô nhìn hết chiếc này đến chiếc khác, nhưng vẫn chưa quyết định mặc chiếc nào, chiếc nào cũng rất xinh đẹp, Nghê Tiêu đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Đan Diệc Thần, anh nhìn lướt qua tủ lễ phục, hình như đã có chuẩn bị trước, anh vỗ tay một cái, một cái hộp được đưa đến trước mặt Nghê Tiêu.
“Thì ra anh đã chuẩn bị rồi” Nghê Tiêu mỉm cười.
Đan Diệc Thần mỉm cười nói: “Đi thử đi.”
Cô theo lời đi vào phòng thử đồ, sau khi mặc bộ lễ phục ấy xong cô cũng bị mình trong gương làm cho giật mình, gu thưởng thức của Đan Diệc Thần không tệ, anh rất biết chọn quần áo.
Cô chậm rãi đi ra, Đan Diệc Thần ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái nhưng giống như dài đằng đẵng, anh bỗng nhiên nhớ tới tà váy đong đưa trong gió ở Paris 4 năm trước, chỉ nhìn thoáng qua thôi, anh đã thề phải tìm được cô gái đó, để cô ấy sống với anh một đời.
Trước mắt, cô gái nhỏ bướng bỉnh này đã ở bên cạnh mình, anh cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cho dù giữa bọn họ vẫn còn vắt ngang bóng hình của một người đàn ông khác.
“Nghê Tiêu, sau này chỉ cho em cười như vậy với anh.” Anh thấp giọng nỉ non, trước khi cô mở miệng phản bác đã bị nụ hôn của anh giam lại.
Ánh mặt trời mới lên dịu dàng rót vào thành phố A tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, chim chóc líu ríu nhảy nhót ở trên nóc nhà, cảnh tượng người qua đường vội vã cũng như mỗi sớm tinh mơ trước kia, vì hạnh phúc mà nỗ lực phấn đấu.
Buổi sáng tinh mơ hôm nay, Nghê Tiêu ngồi yên lặng ở trong phòng hóa trang, nghe thanh âm náo nhiệt bên ngoài, tâm tình trong lòng trở nên phức tạp, hôm nay là ngày đính hôn của cô và Đan Diệc Thần.
Sau khi thay lễ phục, cô đứng lên xoay tròn một vòng, nhìn về phía mẹ cô cười nói: “Mẹ, có phải con trông rất xinh đẹp hay không?”
Mắt Dương Vạn Lệ đỏ lên, giả bộ xoa xoa mắt như có hạt cát bay vào mắt: “Lớn tuổi rồi, ánh mắt không còn thấy rõ nữa, nhưng mà con là do mẹ sinh ra, làm sao có thể xấu được?”
Nghê Tiêu thương cảm ôm mẹ, nhẹ nhàng làm nũng nói: “Mẹ, mẹ nhìn mẹ kìa, hôm nay là ngày vui mẹ khóc cái gì, đợi đến ngày con lấy chồng, không phải mẹ sẽ khóc nhiều hơn chứ?”
Dương Vạn Lệ vỗ vỗ tay của con gái, cẩn thận dặn dò: “Hôm nay bên ngoài có rất nhiều phóng viên đến, con phải cư xử đoan trang…”
Nghê Tiêu không yên lòng nghe, toàn bộ tâm tư của cô đã chạy đến chỗ của Trần Thiệu Dương, lúc này anh đang làm gì?. Tin tức cô đính hôn đã truyền khắp thành phố A rồi.
Cho dù cô đã an ủi bản thân mình phải quên Trần Thiệu Dương đi, nhưng trong khoảnh khắc này, lòng của Nghê Tiêu vẫn co rút đau đớn như cũ.
Bên ngoài, chương trình đã được tiến hành theo trình tự, nhân viên công tác gõ cửa nhắc nhở Nghê Tiêu nên ra ngoài rồi, Dương Vạn Lệ không muốn buông con gái ra, nhìn thấy con gái mỉm cười đi ra ngoài, trong lòng bà xót xa, lại vừa vui mừng.
“Sau đây, chúng ta hãy nhiệt liệt hoan nghênh chào đón vị hôn thê xinh đẹp của tư lệnh, Nghê Tiêu tiểu thư.”
Trong tiếng vỗ tay sôi nổi, Nghê Tiêu hơi ngượng ngùng xuất hiện trên thảm đỏ, mọi người nhất thời sợ ngây người, Nghê Tiêu mặc trên người bộ lễ phục đỏ rực như lửa, mái tóc đen được búi cao, lộ ra cần cổ tao nhã trắng như tuyết, váy dài uốn lượn trên thảm đỏ, cô ấy xinh đẹp giống như tinh linh bước ra từ trong rừng.
Cùng lúc bị nhiều người nhìn chăm chú, Nghê Tiêu cảm thấy gò má mình hơi nóng lên, cô miễn cưỡng đè nén khẩn trương trong lòng, kéo làn váy đi về phía trước, Đan Diệc Thần đứng vững cây tùng, khí chất hơn người, anh mặc âu phục màu trắng, mang theo bao tay trắng, mỉm cười đứng đợi cô.
Kỳ lạ, rõ ràng chỉ là đính hôn, nhưng có tâm tình như kết hôn, khẩn trương, bất an, còn có chút không yên nho nhỏ.
Thảm đỏ rất dài, Nghê Tiêu tự mình bước đi, thời điểm bước đến bậc thềm cuối cùng, một đôi tay thon dài đã chìa ra, ôn nhu dắt cô về phía mình.
Nghê Tiêu giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hai tay nắm thật chặt, cô cùng anh bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều thấy được bóng dáng của đối phương.
“Hôm nay em rất đẹp.” Trong mắt đẹp của anh có ý cười ôn nhu.
Nghê Tiêu mỉm cười: “Cảm ơn.”
Đan Diệc Thần đeo nhẫn đính hôn cho cô, sau đó hai người nắm tay để phóng viên chụp hình.
Đèn flash nhấp nháy khắp nơi khiến Nghê Tiêu không thể mở mắt ra, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy có một đôi mắt lạnh lùng trong đám đông đang nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm thấy khó chịu.