An Viễn tướng quân Tiêu Tị tư thông với dân tộc Khương, có mưu đồ gây rối, bằng chứng như núi, không thể chối cãi. Hoàng thượng hạ chỉ bắt toàn bộ người trong phủ tướng quân cho vào đại lao, chờ xét xử.
Trong thiên lao âm u ẩm ướt, Tiêu Tị đã ngồi đối diện với vách tường ba canh giờ. Thẳng đến khi ở cửa sổ nho nhỏ gần mái nhà không còn ánh sáng mặt trời hắt vào hắn cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Ngươi hao tâm khổ tứ tiếp cận ta, gả cho ta, chính là vì ngày hôm nay sao?”
Ở phòng giam đối diện, Bạc Hương tay nắm chặt song cửa đến trắng bệch, nàng nức nở nói: “Không phải Tiêu Tị, ta thực sự yêu chàng mới gả cho chàng. Nếu như ta thật sự muốn hại chàng thì như thế nào để chính mình cũng bị liên lụy? Đều là ta không tốt, là ta ngu xuẩn, nghĩ rằng có lá bùa kia chàng sẽ không lại bỏ ta nữa, không nghĩ rằng
chính mình đã bị rơi vào cái bẫy của người khác.”
Tấn vương cùng Hoài vương tranh đoạt ngôi vị đã nhiều năm nay, đều cực lực muốn mượn sức của Tiêu Tị. Thế nhưng Tiêu Tị từ trước đến nay đối với chuyện tranh binh đoạt quyền hắn đều đứng ở vị trí trung lập, hai vị vương gia không cách nào thuyết phục được hắn, vậy là không đoạt được thì phải trừ khử. Lạc nhi là nằm vùng của Hoài vương trong phủ tướng quân, ả bẩm báo lại cho Hoài vương những chuyện dị thường của Bạc Hương, từ đó bọn họ bày mưu hãm hại Tiêu Tị.
Tiêu Tị nhìn Bạc Hương, lạnh lùng cười: “Có gì khác nhau sao? Mặc kệ ngươi là xuất phát từ mục đích gì, hiện tại ta khó tránh khỏi cái chết, chính là nhờ ngươi ban tặng. Ngươi luôn nói yêu ta, chính là yêu như vậy sao?”
Bạc Hương không dám tin, ánh mắt chán ghét của Tiêu Tị nhìn nàng lúc này hoàn toàn giống như những gì còn lưu lại trong trí nhớ của nàng. Từ khi vượt thời gian tới ba năm sau, nàng giống như một tấm thủy tinh mỏng manh, đã rất cẩn thận, thế nhưng kết quả hết thảy lại trở về như điểm xuất phát.
Tiêu Tị quay mặt đi không muốn nhìn nàng thêm một lần nào nữa, nàng suy sụp ngồi bệt xuống mặt đất. Thiên lao âm u lạnh lẽo, chân tay nàng đều như muốn đóng băng lại, ngay cả trái tim này cũng chẳng còn chút ấm áp nào.
Hai người bị nhốt trong thiên lao đã qua mấy ngày, cho dù Bạc Hương có nói như thế nào đi chăng nữa thì Tiêu tị cũng không để ý, dần dần nàng cũng không buồn nói nữa. Một ngày nọ, thái giám tổng quản bên cạnh hoàng thượng truyền thánh chỉ, tuyên Tiêu Tị vào cung gặp mặt thánh thượng.
Tiêu Tị đi rồi và không trở lại. Ngày thứ hai, Bạc Hương được thả về nhà.
Vân Nam vương khởi binh tạo phản, muốn đoạt chín thành trì, an nguy xã tắc sớm rơi vào nguy hiểm, nhưng hôm nay trong triều không một tướng lãnh nào có thể dẫn quân đánh trận, nguyên lai quân sĩ trong doanh trại đều chỉ xem Tiêu Tị là vị tướng quân bất khả chiến bại của họ, đánh đâu thắng đó. Hai vị vương gia tranh chấp ngôi vị nhưng một khi giang sơn này không còn nữa thì việc tranh chấp còn có ý nghĩa gì? Hoài vương suy nghĩ thật lâu, sau đó tìm người chịu tội thay Tiêu Tị, nói Tiêu Tị là bị người ta hãm hại. Vì thế Tiêu gia được giải oan, Tiêu Tị đêm đó dẫn quân tiến về Vân Nam.
Sau khi Bạc Hương trở lại phủ tướng quân, cơ hồ mỗi đêm đều gặp phải ác mộng, mơ thấy Tiêu Tị nhìn nàng với ánh mắt chán ghét, lãnh lùng đến cực điểm, mơ thấy Tiêu Tị người đầy máu ngã xuống nơi sa trường.
Một tháng trôi đi, đại quân của Tiêu Tị xông lên như chẻ tre, liên tiếp thắng lợi, đoạt lại năm thành trì. Vậy nhưng Bạc Hương vẫn luôn lo lắng đề phòng, một giây khắc cũng không thấy an lòng.
Mãi cho tới một tháng sau có tin tức truyền đến nói Tiêu tướng quân gặp mai phục nên bị thương. Bạc Hương giật thót tim, ngực như bị đè nén đến không thở nổi.
Ban đêm, từ phủ tướng quân, một thân ảnh nhỏ bé dắt ngựa, phá màn đêm thúc ngựa đi về phía trước. Tháng sáu gió trời nóng đến bức người, Bạc Hương vẫn không quản mà dần dần biến mất trong bóng tối.
Nàng thầm nói trong lòng: Tiêu Tị, chàng nhất định phải chờ ta.