Đến tận giờ, cô mới hiểu lý do vì sao luôn có người nói Hungary và Trung Quốc có quan hệ sâu sắc như vậy, tại sao mà nói tổ tiên của người Hungary lại đến từ phương Đông xa xôi, và tại sao người Hungary lại có cách đặt tên giống hệt người Trung Quốc, họ trước tên sau, trở thành một trong những nước độc nhất vô nhị trong các nước phương Tây! Hoá ra, giữa Hungary và Trung Quốc lại có quá nhiều điểm tương đồng!
Có điều, ý nghĩ này lại giống với suy nghĩ của Ngô Đan. Cô tự nhận mình không phải tuýp phụ nữ mạnh mẽ. Cô không muốn quá nhiều và cũng không muốn trở thành một nhà hoạt động nữ quyền. Đối với cô, có một gia đình hạnh phúc và một cuộc hôn nhân là tất cả những gì mà cô cần. Đó cũng là mong muốn lớn nhất của cô. Đúng là với năng lực của phụ nữ hiện đại thì quả thật có thể tranh cử với đàn ông. Phụ nữ cũng có thể làm được rất nhiều chuyện lớn, từ tổng thống, thủ tướng, bộ trưởng đã không còn là chuyện hiếm hoi trong xã hội hiện đại bây giờ. Nhưng cô biết, đối với cô, việc đó thật sự vô cùng mệt mỏi và vất vả. Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, an phận ở nhà thôi!
Vì vậy, cô không hề tỏ ra bất bình trước những quy định bất thành văn đến rõ ràng được xem là phân biệt đối xử với phụ nữ của Hungary. Trong đám đông ồn ào, cô lấy điện thoại ra và hét lên với Lư Hyde:
“Đã gần mười hai giờ rồi. Đàn ông phải gọi điện thoại trước. Vậy nên anh gọi cho em đi, em gọi anh sau!”
“Anh chưa bao giờ gọi vậy cả! Anh nhường em đấy, em gọi trước đi!”
“Không, nếu năm nay anh ăn lễ cùng với em thì phải tuân thủ theo đúng quy định! Gọi nhanh đi anh, qua giờ đẹp alf hết hên rồi!”
Lư Hyde nhìn vào đôi mắt long lanh của Ngô Đan. Thấy cô mong đợi nhìn mình, anh không khỏi rung động, lấy điện thoại ra nhấn vài cái.
“A, anh gọi em à? Em là người đầu tiên anh chúc năm mới đó! Haha….cảm ơn anh! Chúc anh năm mới vui vẻ, công việc thuận lợi, thăng quan tiến chức!” Ngô Đan bấm nhận cuộc gọi đến từ Lư Hyde, hai người đứng đối diện nhau, mặt mày hớn hở nói chuyện qua điện thoại.
“Ừ, anh cũng chúc em năm mới vui vẻ, học giỏi! Năm sau tốt nghiệp rồi thì sẽ có được việc làm tốt!” Lư Hyde cầm điện thoại, khẽ mỉm cười, vừa cảm nhận được bầu không khí lễ hội mới lạ vừa nói với cô một cách chân thành.
“Được rồi, anh đã gọi điện xong. Giờ thì đến lượt em gọi cho bạn bè của em đây!” Sau khi Ngô Đan nói xong, cô hưng phấn bắt đầu gọi điện cho bạn bè và gia đình ở Trung Quốc. Tuy rằng qua điện thoại không nói được nhiều, nhưng những lời chúc dù cách xa vạn dặm, kèm thêm cả sự quan tâm vượt ngàn núi sông, thật sự đã khiến cho Ngô Đan bật khóc. Trong niềm vui hạnh phúc, nghe được những lời chúc chân thành từ bố mẹ, được ở cạnh một người bạn trai khiến cho cô thấy an toàn cũng như chứng kiến được khung cảnh hoành tráng của những lễ kỷ niệm khắp nơi trên thế giới, tất cả những điều này thật khó khăn với cô. Một người từng trải qua vô vàn khó khăn trong cuộc sống cách đây không lâu, dường như là vô cùng quý giá!
“Mười, chín, tám, bảy….” Cuối cùng, trong sự chờ đợi háo hức của mọi người, đã đến mười giây đếm ngược cuối cùng. Lư Hyde và Ngô Đan ôm nhau đi theo dòng người đến trước cổng nhà thờ. Họ nhìn chăm chú vào màn hình LCD khổng lồ, trên đó là những con số liên tục đập và vang lên ầm ĩ. Đồng hồ trên cao vang lên tiếng chuông chào mừng năm mới ngọt ngào và phong phú, quảng trường nhà thờ tràn ngập niềm hân hoan, tiếng reo hò, pháo hoa và chúc mừng trong bầu trời đêm. Khi pháo hoa đủ mọi màu sắc không ngừng bắn lên không trung, toàn bộ quảng trường trước nhà thờ bỗng toả sáng với vầng hào quang tuyệt đẹp, lấp lánh. Bầu không khí ăn mừng của mọi người đã đạt tới đỉnh điểm.