Chương 68

“Ferry, chúa ban cho cậu mắt là để nhìn nhưng điều đó không có nghĩa ngài ấy ban cho cậu cái miệng để nói nhảm đâu đấy. Nếu sau kì nghỉ này, tôi mà nghe cậu nói nhảm, chắc chắn tôi sẽ hạ hạnh kiểm cá nhân cuối năm nay của cậu xuống đáy vực!”

Ánh mắt thăm dò và nụ cười kiêu hãnh trên mặt Ferry khiến cho Lư Hyde thẹn quá hoá giận. Một mặt vì bệnh nghề nghiệp, anh luôn muốn giữ sự riêng tư trong cuộc sống của mình. Trong đồn cảnh sát, hầu như rất ít ai biết được cuộc sống của anh như thế nào.

Bởi thế, sự xuất hiện của Ngô Đan cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Hơn hết, Lư Hyde còn là một đội trưởng của đội đặc nhiệm, anh đã bắt giữ vô số tội phạm, đương nhiên sẽ không tránh được chuyện có kẻ ghét anh đến tận xương tuỷ. Do đó, anh không cho phép bản thân mình lộ ra bất kỳ điểm yếu nào. Nếu anh đã có bạn gái, vậy thì mọi sự an toàn và tính mạng của cô sẽ đều là trách nhiệm của anh.

Chuyện anh và Ngô Đan quen nhau, đúng thật là anh không muốn công khai. Ấy thế mà hôm nay lại bất ngờ bị cấp dưới nhìn thấy, như thể cuộc sống riêng tư đã bị dòm ngó, tựa như bị người ta nắm giữ được điểm yếu quan trọng nhất trong đời mình, khiến cho anh không khỏi khó chịu. Đó là lý do, “câu nói đe dọa” trần trụi khi nãy của anh mới ra lò.

“Sếp, anh đừng thế với tôi mà! Tôi thề đấy, cái miệng này tôi chỉ dùng để ăn, phàn nàn và hôn mấy em gái xinh tươi thôi. Nó sẽ không làm những việc không nên làm đâu! Sếp, anh đừng lo, tôi hiểu ý sếp mà! Tôi giữ bí mật giỏi lắm luôn. Anh biết đó, tôi chưa từng quên bất kỳ mã bảo mật nào hết. Trừ khi anh muốn tôi nói, bằng không có cạy miệng thì tôi cũng sẽ không nói đâu! Ok không anh?”

Ferry vừa nói vừa nhanh chóng giơ tay ra hiệu đầu hàng. Anh ta là một anh chàng thông minh và để ý chi tiết nhất trong Trụ sở Cảnh sát Budapest. Những điều đó luôn được Ferry thể hiện qua việc, anh ta luôn biết nhìn mặt mọi người trong nhiều tình huống khác nhau, nói cách khác là ‘gió chiều nào sẽ xoay theo chiều đó’. Vừa nhìn thấy sếp mình có sắc mặt không tốt, lại còn nói ra những lời ‘đe doạ’, Ferry đã lập tức nhận ra là mọi chuyện đã đúng như những gì anh ta suy nghĩ, sếp của anh và cô gái người Châu Á này đang hẹn hò với nhau!

Tuy rằng chuyện này nghe có hơi hoang đường thật, anh ta cũng rất muốn bà tám với mấy thành viên khác trong đội, nhưng bản thân Ferry cũng biết sếp của mình là kiểu người nói được thì sẽ làm được. Không những thế, bảng hạnh kiểm cuối năm lại còn rất quan trọng, nó ảnh hưởng đến việc liệu rằng anh ta có thăng chức suôn sẻ hay không, hay tiếp tục với chức danh cảnh sát hay không đều sẽ dựa vào đó. Làm cảnh sát ở Hungary, chức vụ càng cao thì tiền lương cũng sẽ càng nhiều. Vì vậy, so với thú vui tám chuyện về đời tư của đội trưởng thì tương lai và tiền bạc của anh ta quan trọng hơn nhiều. Nếu như đội trưởng không muốn anh ta biết chuyện gì, vậy thì anh ta sẽ coi như chuyện đó không hề tồn tại.

“Cậu hiểu là được! Tạm biệt!” Lư Hyde gật đầu với Ferry, không nói gì thêm nữa. Anh lập tức ôm lấy Ngô Đan bên cạnh, bước nhanh về phía quầy tính tiền. Tốc độ có vẻ hơi gấp gáp, nhìn từ phía sau có cảm giác như họ đang chạy trốn. Ngô Đan nhanh chóng bị anh kéo đi, cô còn chưa kịp nói thêm mấy câu nào với anh chàng cảnh sát trẻ tuổi kia, chỉ vội quay người rời đi theo anh. Ngô Đan hơi nghiêng người lại, rời khỏi vòng tay đang ôm lấy mình của Lư Hyde, vẫy tay chào tạm biệt Ferry.