“Tốt, đã mua được món cần mua rồi này. Chúng ta về được chưa em?” Anh cầm cây bắp cải tím mà tựa như báu vật trên tay, nghiêng đầu hỏi Ngô Đan đang đứng cạnh mình.
“Vâng, em nghĩ đã đến giờ rồi cũng nên về nhà thôi. Chúng ta đi tính tiền nào!” Ngô Đan bỏ đồ vào trong xe, gật đầu đáp.
Hai người đang sánh vai nhau, đẩy xe đến khu vực tính tiền. Bất chợt phía sau vang lên tiếng gọi với theo, tiếng kêu đó vừa ngạc nhiên nhưng cũng xen kẻ chút hớn hở đó không khỏi khiến cho cả hai dừng bước, đồng loạt quay đầu.
Ferry kinh ngạc nhìn túi bắp cải tím vẫn còn trên tay Lư Hyde, sau đó nhìn sang cô gái Châu Á trông khá là quen mắt đang đứng cạnh đội trưởng của mình kia. Anh ta ngỡ ngàng đến mức miệng không thể nào khép lại nổi.
“Đội trưởng, á, trời ơi. Tôi không nghĩ lại là anh luôn đó! Hôm nay gió từ phương nào thổi mà anh lại đến đây mua sắm vậy? Anh, ủa mà anh đến mua đồ thật à?…. À, mà đội trưởng ơi, cô gái này….hình như, tôi từng gặp ở đâu rồi thì phải?”
Sau khi thấy rõ được sự xuất hiện của Ferry, Lư Hyde không khỏi trợn mắt lên trời, anh thầm chửi rủa: Chết tiệt, bị cậu ta thấy được dáng vẻ xấu hổ này của mình rồi! Vậy là toang! Cái tên này thật là, muốn riêng tư chút cũng không xong! Cũng đúng thôi, ở đây nhiều người như vậy, gặp người quen cũng chịu thôi chứ sao giờ!
Ferry không nhớ được Ngô Đan là ai, thế nhưng cô lại nhớ. Do đó, Ngô Đan mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lời Ferry:
“Tôi nhớ anh rồi. Anh đây, chính là anh chàng cảnh sát đã đưa tôi về nhà tối hôm đó! Nếu như tôi nhớ không nhầm, tên anh là Ferry đúng chứ? Chào anh, tôi là Ngô Đan. Thật trùng hợp khi gặp lại anh ở đây đấy! Anh cũng cùng bạn gái đến mua sắm à? Chúc mừng năm mới nhé!”
“À, tôi nhớ rồi, thì ra là cô! Làm thế nào, cô và đội trưởng của chúng tôi….hai người đây là….sếp, anh không định giới thiệu qua một chút sao?” Sau khi Ferry được cô nhắc nhở, anh ta mới vỗ vào đầu một phát, lúc này mới bừng tỉnh, chẳng trách tại sao anh ta lại thấy cô trông quen quen, hoá ra đây chính là cô gái trẻ bị doạ sợ đến phát khóc ngày hôm đó. Nhưng giờ là sao vậy? Đội trưởng của họ vậy mà lại đi mua sắm chung với cô gái từng bị anh ấy dọa khóc? Tình cờ gặp nhau hả? Chẳng giống tình huống đó chút nào! Nhìn động tác của hai người họ vừa rồi, thân thiết lắm luôn á? Người yêu sao? Dám lắm chứ?
Tuy rằng anh ta gia nhập đội cảnh sát cũng không quá lâu, nhưng ít nhiều cũng đã ba năm có, thế nhưng anh ta chưa bao giờ nghe đến chuyện đội trưởng của mình có bạn gái cố định luôn đấy. Chẳng lẽ đội trưởng của họ và cô gái người Châu Á này……Nếu như là thật thì sao? Vậy chắc chắn là cả trụ sở cảnh sát sẽ bùng nổ mất thôi!
Còn nữa, chuyện quan trọng nhất là, anh ta vừa tận mắt nhìn thấy đội trưởng của mình. Một người hùng dũng, oai vệ, khí phách, hiên ngang. Bình thường cứng nhắc như tảng đá, mỗi lần nổi nóng là cứ như có thể nhấc bổng cả cái trụ sở lên. Ấy thế mà lại đi chọn bắp cải tím trên rổ hàng hệt như một người nội trợ cơ đấy!
Trời ạ, nếu không phải chính mắt bản thân anh ta nhìn thấy mà chỉ là qua miệng của một người khác, chắc chắn Ferry sẽ không thể nào tin được! Phải đợi qua năm mới, anh ta nhất định phải kể cho mọi người trong cục biết mới được, nhét vào mồm họ mấy quả trứng gà, để xem biểu hiện của bọn họ như thế nào!