Có Chúa làm chứng, từ trước đến nay anh không thích đến những nơi quá đông người, đặc biệt là vào mấy ngày nghỉ lễ. Anh thà trốn ở nhà để ngủ thẳng cẳng còn hơn là ra ngoài. Bởi vì vào những lúc như thế này, mọi người còn đổ xô ra đường nhiều hơn cả ngày thường nữa cơ.
Ấy thế mà giờ đây……Anh lại tò tò đẩy xe theo một người thích ăn lễ. Lư Hyde nhìn xe thức ăn cùng với dòng người qua lại tấp nập, thực sự không biết phải nói gì. Thấy Ngô Đan đi bên cạnh, chăm chú nhìn hạn sử dụng trên bao bì với vẻ mặt nghiêm túc tựa như đi thi, anh lại cảm thấy đầu mình đầy những gạch đen.
Tại sao phụ nữ lại thích những thứ nhàm chán này vậy nhỉ? Miễn là không quá hạn sử dụng và còn ăn được, thì việc nó sản xuất vào tháng trước hay hôm nay có quan trọng đâu chứ? Có thời gian đứng đây chọn tới chọn lui, chi bằng về nhà sớm để nghỉ ngơi không phải tốt hơn à! Nếu biết sớm là phải cùng cô đi đến mấy chỗ như này, thà anh tự xung phong đi mua để cho nhanh gọn lẹ!
Anh thừa nhận, bản thân mình không thể nào hiểu rõ được suy nghĩ của phụ nữ cả. Dù từ lúc anh bắt đầu quen người bạn gái đầu tiên đến bây giờ, đã hơn ba mươi năm rồi, vẫn không tài nào hiểu nổi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước kia anh vẫn luôn duy trì khoảng cách với phụ nữ, ngoại trừ việc phải giải quyết nhu cầu sinh lý ra.
Phụ nữ, đối với anh mà nói thì chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể đến gần. Một khi bạn đã chạm tay vào, cô ấy sẽ hệt như một bóng ma cứ lẽo đẽo theo mãi. Một khi bạn cưng chiều họ, yêu họ, bọn họ sẽ lại càng xuất hiện trong cuộc sống của bạn càng lúc càng nhiều hơn, thống trị tất cả mọi thứ thuộc về bạn. Cho nên, anh thật sự cảm thấy phụ nữ là một loại sinh vật vô cùng kỳ lạ, phải nói là kỳ lạ nhất trên thế giới này.
Mặc dù người phụ nữ trước mặt anh thật lòng mà nói thì vô cùng trầm lặng, rất đứng đắn và trong sáng. Thế nhưng cô lại là người duy nhất có thể khơi dậy được tính chiếm hữu bình thường, cũng như là ham muốn sinh lý của anh. Ngô Đan là người duy nhất mà anh tự nguyện mở lòng để đón chào cô đến với cuộc đời anh. Người phụ nữ duy nhất muốn trở thành bạn gái anh, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, Lư Hyde vẫn cảm thấy khó có thể đồng tình với một số ý kiến của cô.
Điều trớ trêu nhất là kể từ khi xác nhận quan hệ với cô, anh đã nhiều lần để cho những chuyện nhàm chán này xảy ra. Từ việc bị cô theo theo dõi sát sao một ngày phải ăn đủ ba bữa, cho tới sáng sớm hôm nay bị cô bắt dậy để quét dọn nhà cửa, sau cùng là đi mua sắm với cô trong siêu thị. Thật sự không biết đầu óc của anh nghĩ gì nữa, nhớ lại trước kia thì anh chỉ nở một nụ cười nhạt, ấy thế mà giờ đây anh lại chẳng thấy khó chịu lấy một lần?!
Anh thật sự không thể nào hiểu nổi được phụ nữ các cô đang nghĩ gì. Bọn họ đã đi ra ngoài gần ba tiếng đồng hồ rồi. Khi đến đây, anh còn định là sẽ về sớm để kịp giờ đi ăn tối, kế đến cả hai sẽ cùng nhau đi đón năm mới nữa cơ! Nhưng nếu cô cứ tiếp tục “chọn lựa kỹ càng” như thế, thì chuyện có thể về nhà sớm sẽ xa vời lắm đây!
Nghĩ đến đó, anh cầm lấy cái bắp cải tím mà Ngô Đan đã cất công nghiên cứu mất cả mấy phút đồng hồ, nặng nề cất tiếng: