Chương 63

“Quà Giáng sinh! Tặng anh đó!” Cô nghiêng đầu cười nói.

“….Tôi không có gì tặng em cả……” Lư Hyde bàng hoàng cầm lấy chiếc hộp nhỏ cô tặng. Sững sờ hồi lâu, cuối cùng anh cũng thốt được nên thành câu.

“Có gì đâu, anh mở ra xem thử đi. Hy vọng rằng anh sẽ thích nó! Không phải món quà đắt tiền gì đâu, nhưng cũng có ý nghĩa lắm á.” Cô mỉm cười, hào hứng nhìn anh.

Lư Hyde không biết vì sao cô lại đột nhiên đổi chủ đề, rồi tặng quà cho mình làm cái gì. Điều anh quan tâm nhất bây giờ là, liệu cô có bằng lòng làm người phụ nữ của anh không, chứ không phải là anh có muốn quà hay không!

Thấy Lư Hyde cứ trơ mắt nhìn hộp quà trên tay hồi lâu, Ngô Đan đưa tay ra, giúp anh mở giấy gói bên ngoài hộp, đem món đồ bên trong đặt hẳn vào lòng bàn tay anh. Đó là một chiếc cúc cài áo hình chiếc bình màu xanh trắng nho nhỏ, chỉ to bằng ngón tay cái.

“Không biết là anh có thấy tôi ấu trĩ hay không? Nhưng….nhưng anh có biết vì sao tôi lại chọn một chiếc bình không? Trong phong tục tập quán của người Trung Quốc chúng ta, ý nghĩa của bình hoa rất quan trọng đấy. Khi đọc, âm “bình” được coi là tựa như từ “bình an”. Do đó cho nên, người Trung Quốc thời xưa rất thích đặt một cặp bình lớn ở đại sảnh trong nhà, nó tượng trưng cho sự bình yên trong cuộc sống đấy.

Anh thân là cảnh sát, cả ngày phải đối phó với biết bao nhiêu tội phạm. Bởi thế nên an toàn tính mạng là điều quan trọng nhất. Vì vậy, ngay khi nhìn thấy món đồ nhỏ này, tôi đã nghĩ ngay đến anh. Hoa văn còn là màu xanh xen lẫn chút trắng, trông cũng có nét giống các loại bình gốm của Trung Quốc nhỉ! Tuy nghe có hơi mê tín thật nhưng nó cũng coi là tượng trưng cho sự kỳ vọng và mong ước tốt đẹp, phải không? Do đó, hôm nay tôi tặng anh món đồ này, hy vọng rằng anh sẽ có một cuộc sống bình an!”

Tiếng Hungary của Ngô Đan có xen lẫn tí giọng đặc trưng của vùng Giang Tô và Chiết Giang, khiến cho ngữ âm của cô nghe gượng gạo tựa tiếng Đức nhưng lại mềm mại như tiếng Pháp. Lời nói của cô nhẹ nhàng, chứa đầy những lời chúc chân thành. Cầm món đồ trong tay, Lư Hyde có cảm giác như lớp vỏ bọc cứng nhắc bên ngoài trái tim mình như đang tan chảy ra theo từng đợt.

Lư Hyde làm cái nghề này đã lâu như vậy, những vết thương cũng như bệnh nghề nghiệp mà anh phải chịu đựng đã không ngừng dày vò anh hàng ngày. Ấy thế mà anh vẫn luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, không muốn biểu hiện rõ ra bên ngoài cho mọi người nhìn thấu. Bản thân anh không muốn nhận những ánh nhìn thương tiếc kiểu bố thí như vậy, anh tình nguyện ôm nỗi thống khổ đó một mình trong căn nhà nhỏ này.

Trước mặt người khác, anh luôn tỏ ra rằng mình mạnh mẽ và bướng bỉnh, tựa như lúc nào cũng có sức mạnh cũng như nghị lực tràn trề. Nhưng nào có ai biết, anh cũng cần sự quan tâm và tình yêu. Đồng đội của anh đều cho rằng anh là một đội trưởng thực thụ, một người lãnh đạo trung thành và có năng lực, nhưng không một ai trong số họ dám đối đãi với anh như những người anh em tốt. Âu bởi vì sợ và kính trọng, hoặc có thể….là vì ghét anh cũng không chừng. Do đó, anh chính là một anh chàng “ kiểm lâm cô độc” trong cả cái sở cảnh sát này.

Hôm nay, Lư Hyde bất ngờ nhận được món quà đầy sự quan tâm từ cô, khiến cho anh cảm thấy việc, có người quan tâm mình là cảm giác tuyệt vời đến như thế nào! Trong lúc xúc động, anh càng quyết tâm muốn đưa người phụ nữ trước mặt này trở thành một phần trong đời mình hơn nữa.