Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tulip Trong Gió

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người này không những cao mà còn to, khiến cô có cảm giác như chiếc áo sơ-mi trên người anh ta sắp bị xé toạc bởi thân thể cường tráng đó. Mái tóc được cắt ngắn, bề ngoài thoạt nhìn rất nhã nhặn và tuấn tú, thật sự nhìn chẳng hợp với vóc dáng chút nào.

Lúc này Ngô Đan mới thấy rõ, thì ra lúc mới bị kéo vào là do anh ôm ở trước người, khi ấy cô cảm thấy lưng mình rất đau thì ra chính là do cái áo chống đạn mà anh đang mặc trên người kia. Ngô Đan rời mắt khỏi người anh, nhìn thẳng vào đuôi mắt kia, không khỏi có chút thận trọng. Đến nơi này hơn ba năm, mà đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần với cảnh sát Budapest có tiếp xúc như thế, do đó cô không biết nên nói cái gì cho phải, vì vậy chỉ dám mỉm cười rất đầy lo lắng, lắp bắp nói:

“À, chuyện kia, cảm ơn anh…À, đúng rồi! Các anh đã bắt được người kia chưa?”

“Cái cô gái ngốc nghếch này! Tại sao cô lại chạy đến đây lúc tối muộn thế! Cô có biết chỉ vì sự xuất hiện của cô mà kế hoạch của bọn tôi suýt bị hủy bỏ không?! May mà bọn tôi đã bắt được tên khốn khϊếp kia, nếu không, chắc tôi sẽ xem cô như là đồng bọn của trên đó mà giải cô đã tòa rồi! Sao cô ngốc quá vậy, thật không biết có nên giải phẫu đầu cô ra xem nó có bị rỗng hay không nữa…”

Người đàn ông châu Á xua tay, giận dữ nhìn Ngô Đan, sau đó anh lớn tiếng rồi bước về phía trước. Những điều đó khiến cho Ngô Đan bị dọa đến mắt mở to, há hốc miệng lùi bước về sau. Một loạt những câu chửi vô cùng nóng nảy tuôn ra từ miệng người đàn ông nội, anh ta không ngừng mắng Ngô Đan, dáng vẻ cực kì tức giận tựa như một con gấu đen hung hãn.

Nhận được kết quả không như tưởng tượng khiến cho nụ cười trên mặt Ngô Đan bị thay thế bởi nét sợ hãi, màng nhức cũng vì tiếng la lớn đó làm ù đi. Cô không bao giờ tưởng tượng được rằng, người đàn ông mang trên mình đường nét Á Đông có vẻ hiền lành này lại là một người có tính cách khác người. Vừa mở miệng ra là đã thô lỗ, không hề nghĩ đến việc một cô gái như cô đây sẽ sợ hãi như thế nào khi bị dính vào tình huống như thế. Vậy mà bây giờ, tất cả lại đổ dồn lên đầu cô. Lại còn hướng về phía cô la to như vậy, khiến cô không khỏi cảm thấy oan ức. Cô không phải là cảnh sát, làm sao mà biết được ở đây sẽ có chuyện chứ?!

Tại sao đàn ông cứ hay đổi lỗi cho phụ nữ như cô vậy? Vì sao tất cả mọi người lại luôn cho là cô làm sai? Sau khi bị anh chàng cảnh sát châu Á lớn tiếng, những ký ức đau thương trong lòng lại một lần nữa ập vào tim cô, hai mắt cô dần dần đẫm lệ, rưng rưng nơi hốc mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »