Chương 33

“Ợ….” Anh đặt bát đũa xuống bàn. Lư Hyde hài lòng sờ bụng, ợ một cái rồi nhún vai nói với Ngô Đan, người đang há hốc mồm vì ngạc nhiên:

“Không cần tôi nói gì nữa đâu! Sự thật là đã có câu trả lời rồi!”

“Ồ, thật vui khi thấy anh ăn ngon.” Ngô Đan cũng nhún vai, đáp lại anh bằng một nụ cười thoải mái rồi cũng bắt đầu đυ.ng đũa.

“Lát nữa cô có cần phải quay về chỗ bạn mình không? Cô ấy sống ở đâu?”

“Cô ấy sống trong một con phố nhỏ phía sau quảng trường Lacozzi tại quận 8. Căn phòng mà cô ấy ở, ban đầu được dùng để đựng những món đồ lặt vặt. Nhưng cô ấy bảo là luôn sẵn sàng dọn dẹp nó cho tôi trước khi tôi tìm thấy một nơi ở mới.”

“Quảng trường Lacozzi? Chỗ đó không ổn đâu!” Khi Lư Hyde vừa nghe đến địa danh này, thứ hiện lên trong đầu anh là hình ảnh của Ngô Đan vào buổi tối ngày hôm qua. Nghĩ đến đây khiến anh không khỏi cau mày lại.

“Tôi biết anh đang nghĩ gì, tôi cũng biết hoàn cảnh ở đó cũng không được tốt cho lắm. Nhưng mà tôi chỉ ở đó có vài ngày thôi, đợi đến khi tìm thấy chỗ ở mới thì tôi sẽ dọn đi ngay.” Ngô Đan nghe được từ trong giọng nói của Lư Hyde đột nhiên tăng lên vài phần nghi ngờ, vì vậy quyết định giải thích với anh một chút.

“Nhớ kỹ lời khuyên của tôi, đừng bao giờ chạy lung tung ra ngoài vào ban đêm. Lần sau sẽ không thể nào may mắn như lần trước đâu! Tốt hơn hết là cô tìm chỗ ở sớm nhất có thể rồi chuyển ra ngoài đi.” Lư Hyde cúi đầu và nói. Nghĩ một lúc, vài lần định mở miệng lên tiếng, những gì suy nghĩ trong đầu gần như sắp ra đến cửa miệng thế mà cuối cùng lại nuốt xuống, chỉ có thể nói ra những câu nói quan tâm này.

“Cảm ơn! Tôi sẽ làm thế.”

Sau khi hai người dùng xong bữa sáng. Dưới sự kiên trì của Lư Hyde, cô cũng để cho anh lái xe đưa mình đến trước cổng nhà cô bạn kia.

Lư Hyde xuống xe nhìn xung quanh, nơi đây yên tĩnh tựa như tất cả mọi thứ đều chìm trong im lặng. Ban ngày đối với nơi đây mà nói, là thời gian nghỉ ngơi của những người “lao động” vất vả cả một đêm qua. Tất nhiên, thi thoảng nhìn quanh cũng có vài anh chàng vừa mới “giao dịch” xong, tóc tai bù xù bước ra từ trong những căn nhà cũ kia.

Hầu hết quần áo của bọn họ đều buông thõng trên người. Áo sơ mi chỉ cài vài cúc, gấu áo được nhét vào quần một cách bừa bãi. Trên mặt còn vương nét ngái ngủ và phóng đãng, trông như thể họ là những người tìm kiếm niềm vui. Những tên này khi đi ngang qua còn ngả ngớn nhìn Ngô Đan.

Trên người bọn họ phát ra một hỗn hợp mùi cơ thể, xen kẽ giữa mùi rượu là một loại mùi lạ xộc thẳng vào mũi anh, khiến anh không nhịn được mà nhíu mày. Cô thật sự có thể chịu được môi trường này sao? Nơi này thật sự rất tồi tệ, phố đèn đỏ là một khu rồng cá lẫn lộn. Đối với anh mà nói, đâu không phải là nơi có thể ở được!

“Cô có muốn tôi đưa cô lên không?” Thấy cảnh này, anh có chút lo lắng hỏi.

“Cảm ơn anh, tôi tự lên được. Anh về đi, không thôi trễ giờ đi làm đấy. Cảm ơn anh đã đưa tôi về! Cảnh sát Lư, rất vui được gặp anh! Tạm biệt!” Ngô Đan đứng dưới lầu cười rồi vẫy tay với anh, sau đó một mình quay vào hành lang.

Đây sẽ là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô! Một lần nữa, Lư Hyde đưa mắt dõi theo bóng lưng cô dần biến mất trước mắt mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Anh nhướng mày, không suy nghĩ sâu xa về ý nghĩ đằng sau cái cảm giác kỳ lạ này. Đến khi quay về trước xe, anh mới ngẩng đầu lên nhìn tòa chung cư. Sau đó nhanh chóng ngồi vào trong xe rồi lái ra khỏi “phố đèn đỏ” đang rơi vào trạng thái ngủ đông này.