Chương 27

Lư Hyde bị lời nói của cô làm cho á khẩu đến không trả lời được, hai người cứ thế nhìn nhau chằm chằm. Ngoại trừ tiếng hít thở nặng nề của cả hai, căn phòng dường như trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Ngô Đan kiên quyết ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen láy không chút sợ hãi mà nhìn người đàn ông trước mặt. Giờ phút này cô tràn đầy tự tin, vì biết bản thân mình có lấy đồ chính đáng, những lời buộc tội kia tựa như đinh đóng độc. Điều này hoàn toàn khác với hình ảnh thỏ con nhút nhát mà cô thể hiện trước đó, khiến Lư Hyde không khỏi nhìn cô với ánh mắt khác.

Hóa ra cô gái nhỏ có tưởng như yếu ớt kia cũng có tính tình ghê gớm, trông cô tựa như một con mèo vô hại, bình thường ngoan ngoãn dễ chịu nhưng một khi không để ý đến nó thì sẽ vươn móng vuốt sắt nhọn ẩn dưới chân ra để cào bạn dữ dội. Và cô, người phụ nữ tên Ngô Đan này, lại chính là “mèo con” như thế.

Lư Hyde từ trên cao nhìn xuống cô thật lâu, nhìn thấy hình ảnh cô đầy vẻ cảnh giác, rốt cuộc anh cũng phải phì cười. Cảm giác kia tựa như muốn làm cho phổi anh nổ tung rồi lại biến mất như không có gì xảy ra cả. Đột nhiên, anh nhận ra mình đã đánh giá cô cao hơn một chút, vì tính tình của cô, rất dũng cảm.

Anh nhướng mày, khẽ cười một tiếng. Ngửa tay lên trời làm động tác đầu hàng, trên môi nở nụ cười nói với Ngô Đan:

“OK, OK, tôi xin lỗi cô Ngô. Tôi xin lỗi vì những lời nhận xét quá khích của mình. Chúng ta ngừng tranh cãi về những vấn đề này được không, chuyện này không phải cứ dựa vào cãi cọ mà có thể giải quyết được.

Vâng, tôi thừa nhận là tôi nói không lại cô. Những gì cô nói điều đúng, trong tổ cách sát của bọn tôi đúng là như thế thật. Nhưng đó là chuyện của người khác, tôi có muốn quản cũng không được. Tôi chỉ có thể quản chính mình không ra ngoài tìm người phụ nữ khác thôi.

Tuy nhiên, tôi không muốn cô khinh thường tôi vì điều đó. Vì cô đã thề rằng từ nay về sau cô sẽ không bao giờ đặt chân đến đó nữa, nên tôi cũng sẽ thề với cô rằng nếu cô làm được, thì tôi cũng sẽ làm được! Cô mắng tôi vài câu, thì nhận được lời thề của cô. Vậy nên cô mắng tôi một đống lời, tôi sẽ cho cô một lời giải thích. Từ nay về sau, chúng ta coi như là huề nhau nhé. Không còn nợ nần gì nhau nữa hết, có được không?”

Thời gian bấy giờ là đã gần sáng, trải qua một trận đấu khẩu về thể chất và lời nói của hai người, cả hai đều cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngô Đan nhìn thấy anh tỏ ra vẻ áy náy và có ý hòa giải, cũng không muốn tiếp tục dây dưa thêm chút nào nữa. Cô nhún vai, làm theo ý anh mà bước xuống bậc thềm.

“Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Mặc dù tôi chả biết gì nhiều về anh cả, nhưng trực giác đã nói cho tôi biết, anh đi ga thật là một người tốt. Chí ít là anh dám làm như vậy, đội trưởng.”

“Tên tôi là Lư Hyde. Làm ơn, đừng lúc nào cũng gọi tôi là đội trưởng. Dù sao cô cũng đâu có phải là cấp dưới của tôi đâu, đúng không?”

“Vâng, Lư Hyde. Rất vui được gặp anh. Trung Quốc có một câu ngạn ngữ: Không đánh, không quen biết. Tôi nghĩ, hai ta nên làm bạn đi. Cảm ơn anh tại những khi mấy chốt lại ra tay giúp tôi tận hai lần, tôi sẽ không bao giờ quên! Có điều, chắc giờ tôi phải quay về tìm bạn tôi đây, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa. Tạm biệt nhé!”