Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tulip Trong Gió

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy rằng sự xuất hiện của anh làm cô chỉ muốn đào cho mình một cái lỗ để chui xuống đất, ánh mắt khinh thường kia khiến cô trở nên xấu hổ mà trước nay chưa từng có, nhưng khi vừa nhìn thấy anh thì đây lòng dường như lại thở phào nhẹ nhõm! Có anh ở đây, cô sẽ ổn thôi! Ngô Đan không biết tại sao mình lại có cảm giác này, cô chỉ cảm thấy mặc dù anh luôn làm mặt lạnh, nhưng trực giác lại nói cho cô biết, tâm của anh rất tốt. Hơn hết, anh sẽ không làm cô tổn thương!

Lư Hyde đuổi hai người đàn ông kia đi, giận dữ quay lại, nắm lấy tay Ngô Đan và dẫn cô rời khỏi nơi chướng khí mù mịt kia. Anh không biết tại sao mình lại tức giận, nhưng anh không thể ngăn lại được cơn tức đang dâng trào ra trong lòng. Anh không thể hiểu bản thân mình đang bị làm sao, tại sao lúc nào anh cũng bị cô gái này làm cho bối rối đến vậy.

Phải chăng là vì cô gái này rất giống “cô ấy”? Thật là một người phụ nữ ngốc nghếch, trên đời này có nhiều đường có thể đi như vậy, thế mà cô lại chọn ngay con đường không lối về như thế! Thật sự ngốc mà! Anh kéo lấy bàn tay lạnh kẽo của Ngô Đan, trong lòng không ngừng tự hỏi bản thân về vấn đề này. Nhu cầu sinh lý vừa rồi không thể thỏa mãn cùng với sự tức giận đối với cô, hai loại cảm xúc không thể hóa giải mà đàn đen vào nhau khiến cho ngọn lửa trong lòng anh bừng hừng hực lên, không ngừng thiêu đốt lý trí của anh.

Anh kéo tay cô đi đến bên đường, giơ tay ngăn một chiếc xe taxi lại, chỉ đến một con phố nhỏ không tên ở khu 4, dẫn cô về đến nhà mình. Đó là một tòa nhà dân cư bốn tầng không quá cũ kỹ. Căn hộ anh ở nằm trên tầng bốn, nơi này phần lớn đều là người nhà của cảnh sát ở. Vì vậy, cả khi từ trên xuống dưới đều không tệ.

Ngô Đan bị anh kéo xuống xe, anh vẫn còn đang mất bình tĩnh, vì thế cũng mặc kệ cô có theo kịp phía sau hay không, cứ thế mà kéo cô đi về phía trước. Ngô Đan chạy chậm, loạng choạng theo anh lên lầu. Trong lúc vội vàng, cô không kịp nhìn quanh đánh giá nơi này, có điều, hành lang khu này rất sạch sẽ, ngoại trừ có hơi cũ kỹ. Ngoài ra thì không hề có một vết vẽ bậy nào trong khu vực người dân ở.

Cô không biết vì sao mà mình lại không chút giãy giụa nào mà đi theo anh, có lẽ là vì hành vi của coi đã làm cho bản thân thấy hơi có lỗi. Vừa định lên tiếng, người kia đã nhanh chóng mở cửa, thô lỗ đẩy cô vào trong.

Bị anh đẩy, cô lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống. Ngô Đan nhanh chóng ổn định lại cơ thể, mắt vẫn còn chưa kịp thích ứng được với bóng tối trong phòng, hơn nữa anh cũng không bật đèn, cho nên, ngoại trừ ánh đèn đường nho nhỏ từ bên ngoài tầng dưới rọi vào, thì căn phòng này hầu như không có một chút ánh sáng nào.

“Cạch” một tiếng, anh bật đèn lên. Ánh sáng chói lóa bất ngờ khiến cô không khỏi nheo mắt lại vì không quen. Sau khi chớp mắt vài lần, cuối cùng thì cô cũng đã có thể nhìn rõ căn hộ của anh.

Căn hộ này cũng không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, bên cạnh còn có một phòng bếp nhỏ. Tất cả đồ đạc đều được này trí rất đơn giản, ngoại trừ một chiếc ghế dài ba chỗ ngồi và một chiếc bàn cà phê cũ kỹ trong phòng khách, thì ngay cả một chiếc bàn ăn cũng không thấy. Có vài bộ quần áo nằm rải rác trên ghế sofa, trên đó có vài quyển tạp chí người lớn, ngoài bìa là hình ảnh của những cô gái khỏa thân, cạnh bên là vài lon bia bị nghiền nát trên bàn nhỏ, và một cái gạt chứa đầu tàn thuốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »