Cùng một sự việc, cùng một câu phàn nàn nhưng hôm nay khi nghe những lời oán hận và căm ghét đến từ cô gái phía sau, anh lại cảm thấy xấu hổ. Anh chẳng biết vì sao mình lại thấy như vậy, đó là điều mà trong mười năm làm cảnh sát chưa cảm thấy qua. Phải chăng, khát khao bảo vệ hiếm hoi từ tận đáy lòng anh lại trỗi dậy?
Nghĩ đến những suy nghĩ quái dị này của bản thân khiến anh không khỏi nhíu mày, có hơi phiền não, vừa định nói gì thêm thì nghe giọng nói của cô khẽ vọng lại từ phía sau:
“Đội trưởng, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ. Tôi sẽ tự nghĩ cách để giải quyết vấn đề. Anh cứ thả tôi ở đây thôi, không thì chậm trễ công tác điều tra của anh mất. Thật sự xin lỗi vì đã bắt anh phải chở tôi xuống núi thế này. Tôi không thể nào làm phiền anh thêm nữa, đoạn đường còn lại tôi sẽ tự đi một mình. Cảm ơn đội trưởng, anh là một người tốt.”
Trong lúc nói, Ngô Đan đã đẩy cửa xe ra, đi vòng ra sau cốp xe, đợi Lư Hyde mở cửa khoang sau. Thấy cô xuống xe, Lư Hyde cũng vội đẩy cửa bước xuống, anh đi đến phía sau xe, mở cốp, lấy giúp cô hai túi hành lý lớn ra rồi đặt xuống đất. Thấy cô vất vả đeo trên vai chiếc cặp to tướng, tay xách kiện hành lý lớn, miệng nở nụ cười tựa như một chú thỏ rụt rè, anh không khỏi có chút lo lắng:
“Cô có….chắc là cô đi một mình được chứ?”
“Được chứ, cho dù có là không được thì tôi cũng phải tự mình đối mặt thôi mà, đúng không? Cảm ơn đội trưởng, tạm biệt nhé!” Ngô Đan cười vẫy tay với anh, sau đó đi thẳng về phía con đường nhỏ, sau khi rẽ vào một góc phố, bóng dáng cô đã biến mất sau những tòa nhà cũ kĩ của phố Buda.
Lư Hyde nhìn bóng lưng cô dần biến mất khỏi tầm mắt mình, anh ngẩn ngơ nhìn con đường vắng vẻ, tự hỏi bản thân rằng liệu cô có làm được không? Người con gái đó không có tiền trong người, ngoại trừ những cuốn sách và nhu yếu phẩm hàng ngày, vậy thì cô ấy sẽ đi đến đâu? Liệu cô ấy có tìm thấy một chỗ nào đó để sống không? Những câu hỏi này, đáng lý ra anh không cần phải lo lắng dùm, ấy thế mà lại cứ lẩn quẩn trong tâm trí anh. Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên anh lo lắng cho một người không liên quan tới mình, mà còn lại là một người phụ nữ!
Ngay khi anh đang suy nghĩ lung tung, tiếng sóng vô tuyến từ trong xe cảnh sát đã kéo tâm trí anh về, bấy giờ anh mới nhận ra là mình đang có chiều hướng quan tâm đến một du học sinh Châu Á mà bản thân vốn không nên có. Anh hạ giọng tự chửi mình một câu, đối mặt với suy nghĩ kì quái này của bản thân không biết đã qua bao nhiêu lần, anh không khỏi có chút bối rối.
Tại sao vậy nhỉ? Chẳng trách, anh biết cô từ tối qua đến giờ, còn chưa đến lấy một ngày! Cô không hề có vẻ đẹp tuyệt vời, dáng người cũng không gọi là quyến rũ để khơi dậy ham muốn của đàn ông, ngoài trừ khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu ra, còn lại đều rất mờ nhạt. So với những người phụ nữ Hungary ngực khủng, mông to mà anh đã ngủ qua, thì đúng là cô không có chỗ nào để say mê cả.
Thế thì vì sao anh lại có suy nghĩ không đúng đắn về cô như vậy? Chỉ vì cô cũng có đường nét Châu Á giống anh hay sao? Hay vì, vẻ ngoài mong manh kia mà khiến anh muốn che chở cho người bất hạnh như cô? Hay là do đã lâu rồi anh không đυ.ng chạm đến phụ nữ nên có hơi ’thèm khát’ nhỉ?