Chương 17

Lư Hyde lái xe từ trên đồi phố cổ dọc theo con đường Highroyal. Cảnh vật hai bên bờ đông càng thêm phần phồn hoa. Ở phía xa kia, qua ô cửa kính cũng có thể nhìn thấy cây cầu Elisabeth(1) bắc qua dòng sông Danube(2), cây cầu này được xây để tưởng nhớ hoàng hậu Elisabeth(3) xinh đẹp của Đế quốc Áo-Hung(4).

Trên đường đi, trong xe có vẻ rất yên tĩnh, Ngô Đan cũng không lên tiếng. Cô tựa đầu vào cửa sổ xe, ngẩn ngơ nhìn cảnh đường phố hai bên, cùng chìm trong sự lặng im của anh chàng cảnh sát phía trước.

Nhìn những người qua đường vội vã trên phố, hay các cụ già thoải mái dắt chó đi dạo, bên cạnh còn có mấy đứa trẻ mới chập chững biết đi, nhìn thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy thật ghen tị với họ. So với sự mờ mịt về tương lai của bản thân, dường như ai trong số họ cũng có mục tiêu. Họ biết mình nên đi con đường nào, cuộc sống đó tuy thật bình thường nhưng ấy vậy mà lại viên mãn.

Thế mà nhìn lại mình, cô thật sự không biết cuộc sống này có biết bao nhiêu hạnh phúc. Mỗi khi kết bạn với ai đó, cô luôn trao hết cả sự chân thành của mình cho mọi người xung quanh, nào ngờ cái giá nhận được lại là sự tàn nhẫn kia chứ. Đây là những gì cô dáng được nhận sao? Chẳng lẽ, làm người khi kết bạn, lúc nào cũng phải đề phòng, phải luôn chú ý mỗi nơi, sống một cuộc sống trên một lớp băng mỏng hay sao? Sống như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?

“Có nơi nào mà cô muốn đến không? Tôi sẽ đưa cô đến đó.” Ở trước bánh lái, Lư Hyde im lặng, quẹo vào một khúc cua, tấp vào một con đường nhỏ trước khi lên cầu Elisabeth. Anh không quay đầu, mà nhìn Ngô Đan qua kính chiếu hậu và hỏi.

Ngô Đan yên lặng lắc đầu, thấp giọng tự giễu:

“Tôi cũng chẳng biết mình nên đi đâu nữa. Chắc là tôi sẽ thử vận may của mình ở ga xe lửa hoặc ga tàu điện ngầm, xem thử xem liệu mình có thể tìm được nơi nào để qua đêm hay không.”

“Cô ở đây bao lâu rồi? Không có người bạn nào à? Sao không đến nhà họ ở? Một cô gái như cô mà đến đó, ở với đám người vô gia cư, chắc chắn sẽ thiệt thòi lắm đấy.” Lời nói ấy của anh xuất phát từ sự mẫn cảm nghề nghiệp của cảnh sát. Chỉ vừa nghĩ đến hình ảnh của nơi đông người, và vô số những hoàn cảnh phức tạp kia thì Lư Hyde bất chợt nhíu mày, hơi không tin nhìn vào khuôn mặt cô gái phản chiếu trong chiếc gương chiếu hậu.

“Bạn thân? Bạn? Nếu tôi nói với anh, người bạn thân nhất và anh chàng bạn trai duy nhất của tôi đã cùng nhau cuỗm hết toàn bộ tiền trong tài khoản ngân hàng của tôi và biến mất không một dấu vết, là người đã khiến cho tôi lâm vào hoàn cảnh không có tiền trả cho căn nhà cho thuê ban nãy, bị đuổi đến mức phải ra ngoài ở. Vậy anh nói thử xem, tôi nên tìm ai đây?

Tôi đã ở đây được ba năm, sống và học tập bằng cả tâm ý. Bọn họ là những người mà tôi tin tưởng nhất ở Hungary, ở cái Budapest này, nhưng cuối cùng tôi lại nhận được một kết quả như thế này đây, haha, chẳng phải mắt nhìn người của tôi kém hay sao? Toàn gặp những người xấu!….Anh nói thử xem, tôi nên tìm ai để nương tựa đây?” Khóe miệng của Ngô Đan hiện lên nét cười khổ, cô bình tĩnh kể lại hoàn cảnh của mình, đến cuối cũng không quên hỏi ngược lại Lư Hyde.

Ngô Đan thu hồi tầm mắt vốn đang nhìn ở ngoài cửa sổ xe lại, rồi nhìn thẳng vào đội trưởng của đội cảnh sát đặc nhiệm đang nhìn mình qua kính chiếu hậu. Mặc dù ngoài miệng nói rất bình tĩnh, nét mặt cũng không hiện rõ cảm xúc, nhưng trong ánh mắt kia của cô lại như bủa vây bởi một lớp sương mờ.