Nghĩ tới đây, trong lòng anh có chút giận dữ, nhanh chân đi tới chỗ quyển sách bị bà mập kia ném rất xa, anh nhặt quyển sách lên nhìn thì thấy là quyển giáo trình đại học ngành quản trị du lịch. Anh cắn chặt răng, không nói gì. Đất nước Hungary này, các ngành nghề khác đều không được tốt lắm, ngoại trừ ngành dịch vụ và du lịch. Cô gái này đến đây học cái này, hẳn là xem như lựa chọn không tồi. Nghĩ vậy, anh cầm quyển sách đi tới phía sau cô đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ. Bà chủ nhà thấy một anh chàng cảnh sát cao lớn, kèm theo đó là vẻ mặt nghiêm túc, trên người còn có cả súng đang bước thẳng về phía mình, khiến bà không khỏi cảm thấy hoảng hồn, lén đưa mắt nhìn sang anh. Nhưng ngay sau đó, dường như cảm thấy mình không có gì phải sợ hãi, thì lại tiếp tục chửi ầm lên, mà cô gái kia cũng biết khẩn cầu là vô dụng, nên chỉ biết nhẫn nhịn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ thu dọn sách, quần áo và đồ dùng sinh hoạt bị ném lung tung kia lại.
Làn gió lạnh khẽ thổi khiến cho mái tóc của cô bị gió thổi bay, phía xa xa kia là những chiếc lá rụng bị gió thổi cuộn tròn trên hai bên vỉa hè, bức tranh ảm đạm ấy làm cho bóng lưng của cô gái thê lương đến lạ thường. Lou Hyde nhướng mày, liếc mắt nhìn người đàn bà mập vẫn đang không ngừng chửi bới, anh không nói gì nhưng trong lòng anh ghét nhất là người phụ nữ đanh đá như vậy, không muốn nói chuyện với bà ta, chỉ đưa sách tới trước mặt cô gái và nói: “Này cô, sách của cô đây.”
Cô gái ngồi xổm dưới đất quay người nhận lấy cuốn sách, vừa định ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn với anh, nhưng sau khi nhìn thấy người đi tới là anh cô liền giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi đứng dậy, lúng túng đứng đó suy nghĩ. Nghĩ đến đêm hôm đó sắc mặt anh hung ác như muốn ăn thịt mình, cô không biết phải làm gì, lặng lẽ cắn môi, vâng dạ nói: ” Cảm ơn anh, đội trưởng!”
Hóa ra là cô ấy! Thì ra cô sống ở đây! Lông mày Hyde Lư phía sau cái kính nhướng lên một chút, anh trông thấy cô rất lo lắng khi nhìn thấy mình, có lẽ anh cũng biết thái độ lỗ mãng của mình vào đêm hôm đó đã dọa cô gái nhỏ này hoảng sợ, trong lòng anh không khỏi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì không phải chủ ý của anh hôm nay đến đây là là để giải thích với cô sao?
Tuy nhiên, anh chỉ muốn giải thích trực tiếp chứ không phải giải thích công khai! Anh hắng giọng một cái, có chút không thoải mái chuyển chủ đề, nhìn tình cảnh hỗn loạn trên mặt đất anh hất cằm hỏi cô:
“Cô nợ tiền thuê nhà à?”
Ngô Đan rơm rớm nước mắt rồi gật đầu, sau đó nhìn cảnh hoang tàn trên mặt đất, cô cảm thấy như bị dao đâm vào tim. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cuộc sống của cô chưa bao giờ trở nên khó khăn như vậy, cô gần như bị đẩy vào ngõ cụt.
Từ bị bạn thân phản bội đến cả bạn trai bỏ rơi đã khiến cho cô đau lòng, nhưng tiền tiết kiệm cả đời còn bị hai người từng thân thiết với mình nhất lấy sạch không còn một đồng, thì sao mà cô sống được đây! Cũng may là cô đã gửi học phí kì sau vào tài khoản của trường chứ không phải phải tài khoản chung với tên bội bạc kia, nếu không thì ngay cả năm cuối cô cũng không thể hoàn thành xong mà còn buộc phải thôi học! Đến lúc đó, cô còn mặt mũi nào để trở về gặp trưởng bối Giang Đông nữa?