Chương 1.2

Cửa xe lại mở ra, có một người đi tới, trong tay cầm xấp tài liệu dày cộp."Trưởng quan, lý lịch của phạm nhân không có gì bất thường. Đây là tinh tặc chạy trốn trong quá trình áp giải, hẳn là chuyện ngoài ý muốn."

"Kết quả vụ kiện ra sao?"

"Ra, cơ bản không có gì lạ, nguyên bản tinh thần lực của phạm nhân là cấp B, nhưng mà phần não bị thương quá nặng, hiện trường cũng có tinh thần lực còn sót lại. Người bị hại có lẽ là bởi vì phạm nhân đã bị thương nên mới có cơ hội chống trả."

Trái tim Diệp Tri Viễn đập mạnh, tinh thần lực, hoàng tộc Grans luôn nổi tiếng có tinh thần lực trác tuyệt.

Diệp Mặc trong l*иg ngực hắn có chút không cầm hộp được, hộp hơi trượt xuống dưới, rơi xuống chỗ ghế dựa. Diệp Tri Viễn giúp cậu lấy về, trong lòng thở dài, còn nhỏ như vậy, hắn thật sự căng thẳng.

Đế quốc đuổi bắt tinh tặc luôn luôn chết sống không màng, thủ đoạn vô cùng thô bạo, tội phạm thiếu tay thiếu chân rất thường thấy, tinh thần lực bị nghiền áp càng là chuyện thường ngày.

Đặc biệt là vị Bệ Hạ đương nhiệm thích ở trên chiến trường dùng tinh thần lực nghiền áp một cách bạo lực, trên dưới đều làm theo, tác phong của quân đội toàn bộ đế quốc đều cực kì sắc bén, tội phạm bị thương là chuyện bình thường.

"Giúp tôi xử lý tang lễ của người bị hại."

Diệp Tri Viễn phân chia đơn giản một chút liền kết thúc cuộc trò chuyện, rồi sau đó cúi đầu, nhìn Diệp Mặc.

Diệp Tri Viễn cũng không bởi vì Diệp Mặc là trẻ con mà qua loa có lệ với câu, ngược lại, thái độ của hắn vô cùng trịnh trọng.

"Có lẽ con không nhớ rõ ta, ta là cha của con."

Diệp Mặc ngẩng đầu.

Diệp Tri Viễn ngừng trong chốc lát, hắn vươn tay che mắt Diệp Mặc lại, tay hắn còn mang găng tay, có chút lạnh. Diệp Mặc nghe thấy hắn nói chuyện gần như chẳng mang theo chút tình cảm nào, như là đang làm báo cáo gì đó vậy.

"Con sinh ra là sai lầm của ta, bởi vì sai lầm này, con cần phải là một đứa trẻ còn ngoan hơn cả những đứa trẻ khác. Sự hiện diện của con sẽ bị mờ nhạt, con không nhận được sự chú ý và cả vinh dự, tình cảnh của con sẽ càng thêm gian nan hơn những đứa trẻ khác cho dù con không làm sai bất cứ chuyện gì. Nhưng mà con có thể xin ta giúp đỡ, trong phạm vi nhất định, ta sẽ trợ giúp con."

Diệp Mặc an tĩnh ngồi trong lòng hắn nghe, đột nhiên mở miệng nói.

"Mẹ."

Giọng điệu Diệp Tri Viễn thực bình tĩnh.

"Cô ấy đã chết rồi, đây cũng là ta sai."

"Chúng ta về nhà."

Chỉ qua đại khái vài phút, xe bay liền ngừng lại trước một căn biệt thự. Diệp Tri Viễn ôm Diệp Mặc đi qua đình viện, đi tới cửa. Đứng ở đó có thể nghe thấy tiếng cười mơ hồ, cười có âm thanh nói chuyện, hắn do dự một chút, đem Diệp Mặc thả xuống, mở cửa, nhẹ nhàng đẩy Diệp Mặc.

Đi vào phòng khách, Diệp phu nhân ngồi trên sô pha, bên cạnh có một đứa trẻ tầm tám chín tuổi đang đứng, trên thảm là một đứa lớn hơn Diệp Mặc một chút, đang cầm chiếc xe đồ chơi.

"Anh về rồi, đã nói với anh hôm nay làm cơm tối mà. Thật là, bữa tối đang chờ anh đấy."

Diệp phu nhân ngẩng đầu, thấy Diệp Mặc liền đứng lên.

"Đây là đứa nhỏ nhà ai vậy, sao mà biến thành như này rồi. Diệp Hạ, mau lấy hòm thuốc lại đây."

"Đây là làm sao vậy? Anh nói đi, anh yêu, lại đây, anh làm sao mà còn để nhóc ấy tự đến vậy, đi đứng cũng chậm này."

Diệp phu nhân có chút sốt ruột, đi đến ôm Diệp Mặc rồi đặt lên sô pha.

Diệp Tri Viễn cúi đuầ, tránh đi ánh mắt chăm chú của cô, thấp giọng nói.

"Là con của anh."

Diệp phu nhân dừng lại, cô đứng thẳng người.

"Anh nói cái gì?"

"Xin lỗi."

"Tôi cho anh một cơ hội giải thích."

Đầu Diệp Tri Viễn cúi càng thêm thấp.

"Anh rất xin lỗi."

Diệp phu nhân lạnh lùng nhìn Diệp Tri Viễn, tát hắn một bạt tay.

Diệp Tri Viễn nghiêng đầu, không rên một tiếng.

"Mẹ của nhóc ấy đâu?"

"Đã chết rồi, là cái án tử hôm nay, vào nhà cướp bóc."

Diệp phu nhân lại tát thêm một cái, hỏi tiếp.

"Vẫn luôn liên lạc?"

"Không có, trừ đứa nhỏ cùng với phí sinh hoạt mỗi tháng, không có gì cả."

Diệp phu nhân hỏi một câu tát một cái.

"Vấn đề cuối cùng, chuyện cô ấy chết có liên quan tới anh không?"

"Không có, là chuyện ngoài ý muốn."

Diệp phu nhân có được đáp án cuối cùng.

"Bây giờ tôi rất tức giận, không muốn thấy anh, tôi muốn đi ngủ rồi sau đó lại nghĩ xem nên xử lý anh như thế nào."

Nói xong Diệp phu nhân liền xoay người lên lầu, Diệp Vân ngồi trên thảm cầm xe đồ chơi đi lên theo.

Diệp Mặc ngồi trên ghế sô pha, Diệp Hạ đã sớm cầm hộp y tế đến, thấy Diệp phu nhân lên lầu liền đem hộp đặt dưới đất rồi cũng lên theo.

Diệp Tri Viễn cầm hộp y tế, lấy thuốc ra, quỳ một gối trước mặt Diệp Mặc, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho cậu.

"Phòng trống trong nhà còn không ít, con có thể tự chọn cho mình một cái, sau đó ta sẽ bố trí giống như trong phòng Diệp Hạ Diệp Vân."

Tứ chi lộ ra bên ngoài của Diệp Mặc có không ít vết ứ bầm, trước đó Diệp Tri Viễn có xem xét qua, thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng bằng kinh nghiệm mà nhìn thì kỳ thật vấn đề không lớn, đều là thương ngoài. Thứ tương đối nghiêm trọng là trán, chảy máu không ít, nhưng mà cũng đã ngừng rồi.

Diệp Tri Viễn xử lý xong cánh tay với chân cho cậu, băng bó trán thật tốt, cởi bỏ cái áo ngủ đã nhìn không ra màu sắc ban đầu. Lúc lộ ra thân trên của Diệp Mặc, hắn dừng lại, trên l*иg ngực nho nhỏ, mỏng manh phập phồng là vết sẹo tầng tầng lớp lớp.

Có một ít vết mới, nhưng phần lớn đều là vết sẹo cũ, ngay cả những cựu chiến binh trong quân đội đã trải qua nhiều cuộc chiến cũng không có nhiều vết sẹo khó xóa như vậy.

Vẻ mặt Diệp Tri Viễn lạnh băng, bàn tay mang găng tay nhẹ nhàng mơn trớn miệng vết thương, Diệp Mặc lại bởi vì sự vuốt ve mang theo hơi lạnh này mà co rúm lại một chút.

"Đừng sợ."

Hắn nhìn chăm chú vào Diệp Mặc mới phát hiện ra so với các đứa trẻ khác, Diệp Mặc tựa hồ quá mức an tĩnh nghe lời, mà chuyện này đối với một đứa trẻ mà nói, là không bình thường.

"Ta gọi điện kêu bác sĩ đến đây một chuyến."