Chương 17: Hiện trường lật xe

Lật xe: [từ lóng giới giải trí] chỉ khi một minh tinh bị lộ ra chuyện xấu

Dù hiện tượng “chém” lời thoại liên tiếp xảy ra khi luyện tập lời thoại, kỳ quái là khi quay chính thức, cả Thẩm Phù Bạch và Khương Hành đều biểu hiện hoàn hảo trong một lần.

Lục Vân Thiển đứng bên cạnh theo dõi, bội phục “ngũ thể đầu địa” (*). Cậu quan sát hai người đóng phim, lặng lẽ ghi nhớ chi tiết vị trí ống kính máy quay.

(*) Ngũ thể đầu địa: Lạy Phật theo cách thể hiện lòng tôn kính nhất, cả đầu, hai tay và hai chân gieo sát đất.

Ở phương diện đóng phim, kinh nghiệm của Lục Vân Thiển có thể nhiều hơn Thẩm Phù Bạch — dù sao cậu cũng là diễn viên quần chúng đã kinh qua các đoàn phim lớn mà. Khác với Thẩm Phù Bạch, vừa debut diễn xuất đã được đóng vai nam số hai của đạo diễn lớn, phần diễn nhiều không kém nam số một.

Đó chính là sự chênh lệch.

Nhưng Lục Vân Thiển cũng không có ý tưởng lệch lạc nào. Đầu tiên, Thẩm Phù Bạch “rèn luyện vất vả” trong mảng idol sáu năm không phải là không có thành tựu. Thứ hai, dù không xét tư cách và kinh nghiệm, kĩ năng diễn của Thẩm Phù Bạch cũng ném cậu cách xa 10 con phố.

Kém nhau quá xa, bực bội cái chi.

Sau khi quan sát một lượt, Lục Vân Thiển nhớ tới những bình luận công kích kỹ năng diễn xuất của Thẩm Phù Bạch trên mạng, chỉ muốn cười ha ha.

Con người, luôn thích dựa vào nhận định của bản thân để đánh giá viển vông những thứ họ chưa từng chứng kiến.

Sau khi cảnh này kết thúc, cảnh quay tiếp theo là cảnh ngẫu hứng trong phòng hoá trang hôm qua. Lúc này, Ngu Đường không còn là tiểu hoa đán ở nhà tranh nữa, giờ đã là tuyệt sắc giai nhân nổi danh ở thành Kim Lăng. Thẩm Phù Bạch được đưa vào phòng hoá trang, trâm cài đầu điểm xuyết thêm càng hoa mỹ. Lớp hóa trang vẽ thêm vài nét bút, mấy phần ngây ngô còn lưu lại hoàn toàn phai nhạt, một cái nhíu mày một cái mỉm cười chân chính toả ra vẻ đẹp diễm lệ như đá quý.

Lục Vân Thiển ngồi xổm ở bên ngoài lặng lẽ ghi nhớ lời thoại, trong cảnh này cậu cũng chỉ có một câu thoại — Đường ca, anh thật đẹp.

Chỉ có năm chữ, cậu vẫn cân nhắc hồi lâu, suy ngẫm nên dùng ngữ khí gì để biểu đạt. Trầm trồ thì hơi khoa trương, nén giọng thì giả tạo, nhỏ giọng thì quá bình thản. Cậu tự nói mấy lần, thế nào cũng thấy chưa chuẩn.

“Đường ca, anh thật đẹp.”

“Đường ca, anh thật đẹp.”

“Đường ca, anh thật ….”

“Cậu một mình lẩm bẩm gì đấy?” Một người bỗng ngồi xuống cạnh cậu, mang theo một làn gió nhẹ, vặn chai nước khoáng cậu đã uống một nửa ra rót.

Lục Vân Thiển sững sờ nhìn người đàn ông lôi thôi nhem nhuốc như vừa bò ra từ bãi rác cạnh mình, thật lòng thật dạ thốt lên: “… anh thật xấu.”

Mặt Mộ Dung Tẫn Hoan liền đen ngòm.

“Ông đây vất vất vả vả đi xe đạp tới đây đưa di động cho cậu, cậu đối xử với tôi thế à?!” Mộ Dung Tẫn Hoan gào rú, rút di động ra đập nhẹ vào ngực Lục Vân Thiển.

Lục Vân Thiển ngẩn ra, mới phát hiện di động của mình rơi trên xe Mộ Dung Tẫn Hoan sáng nay.

“Xin, xin lỗi Mộ tổng. Cảm ơn ngài.” Lục Vân Thiển trong chớp mắt biến thành bé ngoan: “Xe ngài đâu?”

Đường đường tổng tài cư nhiên còn đi xe đạp, nhìn chiếc xe đạp công cộng đậu ở phía bên kia… sao có thể chứ! Quá mất hình tượng! Anh mà như vậy sẽ bị “sút” ra khỏi giới tổng tài đó.

“Trên đường gặp một bà cụ bị ngã nên tôi bảo tài xế đưa bà ấy đi bệnh viện. Tôi mượn thẻ xe đạp của trợ lý đạp tới đây.” Mộ Dung Tẫn Hoan soái khí vuốt tóc, lộ ra một chút trầy da trên cổ tay.

Phối cùng với khuôn mặt nhem nhuốc, trên đời này thực sự chẳng ai trông thảm bằng y.

Lục Vân Thiển: “… Ngài xảy ra chuyện gì thế?”

Mộ Dung Tẫn Hoan nhanh chóng bỏ tay xuống, che vết thương, thẹn quá hoá giận nói: “Nếu không phải đưa đồ cho cậu, đời này tôi không bao giờ phải chạm vào loại phương tiện giao thông như xe đạp, không biết lái nên điều khiển rất khó, hiểu chưa?”

Y ngã đau ngã đớn đấy.

“Hiểu, hiểu.” Lục Vân Thiển vẫn thực cảm động, hơi lo lắng: “Vậy bà cụ đưa tới bệnh viện đó… ngài không sợ bị lừa à?”

Đừng trách cậu nghĩ xấu cho người khác, Lục Vân Thiển 20 tuổi đầu một mình ngụp lặn trong giới giải trí, từng thấy qua, từng trải qua tai hoạ nhiều lần. Đối với người lạ, cậu không dám tin tưởng.

“Sợ gì?” Mộ Dung Tẫn Hoan hừ nhẹ: “Dám lừa tôi, tôi kiện ra toà do khuynh gia bại sản.”

Đây chính là sự tự tin của người giàu à? Lục Vân Thiển nghĩ lại mình ngay cả phí tố tụng cũng trả không nổi: “….”

Kém nhau quá xa, bực bội cái chi.

Nhân dân tầng chót Lục Vân Thiển tự thương xót chính mình thôi.

Khi hai người đang tán chuyện, cửa phòng hoa trang bật mở, Thẩm Phù Bạch mặc phục trang xuất hiện trước mọi người.

Mộ Dung Tẫn Hoan liếc một cái, giữ chặt lấy cánh tay Lục Vân Thiển, mắt lộ ra trầm trồ: “…. Mẹ tôi ơi!!!”

Lục Vân Thiển phối hợp hô: “Con tôi ơi!!”

Diễn viên còn cần sở hữu năng lực tiếp lời tại bất kỳ thời điểm nào, đối với diễn viên quần chúng ít phần diễn mà nói, kĩ năng này chỉ có thể luyện tập trong đời sống hàng ngày.

—- Nguồn: “Sổ tay lý giải của Lục Vân Thiển.”

Mộ Dung Tẫn Hoan: “Mẹ ơi, đẹp như vậy cũng vất vả rồi.”

Lục Vân Thiển: “Tôi vừa làm mẹ vừa làm cha cũng vất vả nè.”

Dáng vẻ của Thẩm Phù Bạch ngày hôm nay, chỉ dùng một chữ, đẹp.

Cậu không nói chuyện, lặng lẽ đứng đó, sóng mắt lưu chuyển, có thể cướp đi hô hấp của tất cả mọi người. Tựa như đoá anh túc bọc trong kịch độc, một nếm liền nghiện, vỏ kiếm nạm đá quý, kiếm xuất liền diệt.

Báu vật.

Trong chớp mắt, Lục Vân Thiển nhập vào vai diễn Lê Sinh, ánh mắt sững sờ, miệng khẽ lẩm bẩm.

“Đường ca, anh thật đẹp.”

—- Chẳng cần suy nghĩ nên dùng giọng điệu nào, chỉ cần thể hiện bản sắc của diễn xuất.

Vẻ đẹp của Phù Bạch, kinh tâm động phách (rung động trái tim và linh hồn), người người muốn khen cậu đẹp, chẳng cần phải diễn.

Bình thường khi quay phim, đoàn làm phim không cho phép người ngoài tham dự. Nhưng chắc do dáng vẻ của Mộ Dung Tẫn Hoan quá thê thảm, gương mặt cũng ngầu, bị nhầm thành một diễn viên quần chúng nào đó chưa hoàn công.

Dù sao thì trường quay đông người, không thể chú ý tới mỗi một người ở đây.

Tới cũng tới rồi, Mộ Dung Tẫn Hoan liền ở lại xem cảnh diễn của ba người.

Thẩm Phù Bạch thì khỏi phải nói, tuyệt sắc nhân gian.

Khương Hành một thân quân trang, oai hùng hiên ngang.

Hai người này chính là hai người Mộ Dung Tẫn Hoan gặp sáng nay, phương diện nào cũng tuyệt vời khỏi nói. Làm “phông nền” như Lục Vân Thiển sẽ bị “đè” không ngẩng được đầu. Cậu vốn non tơ, chẳng thể so với khí thế ngời ngời ngang tài ngang sức của hai người trên.

Ngày nay, dùng để ẩn dụ địa vị và thế lực hai bên ngang nhau, có thể chống lại nhau.

Mộ Dung Tẫn Hoan liếc bên này ngó bên kia, cuối cùng nhìn về phía “phông nền”.

Tất cả mọi người đều đang chú ý tới hai vị đỉnh cao lưu lượng, anh lại chú ý tới vị nhân dân tầng chót này.

Cảnh quay rất thuận lợi, cuối cùng hiệu quả đạt được còn tốt hơn so với trong phòng hoá trang ngày hôm qua.

Đạo diễn Từ cười tít mắt với máy quay, ánh mắt nhìn Thẩm Phù Bạch tựa như ngắm một viên ngọc.

“Tiểu Thẩm, tương lai triển vọng đấy.” Đối với tài năng có thể mài giũa, đạo diễn Từ xưa nay chưa bao giờ keo kiệt lời khen.

Khương Hành đã là một thiên tài diễn xuất mà ông phát hiện ra, nhập vai cực nhanh, người diễn cùng Khương Hành luôn không tự giác bị Khương Hành lôi kéo. Năng lực lôi kéo này là đáng sợ nhất.

Tuy nhiên năng lực này cũng dẫn tới một việc. Khi trình độ diễn xuất của hai bên chênh lệch quá lớn, đối phương dễ dàng bị Khương Hành “kéo đi”. Nếu cảnh này là Khương Hành diễn chính thì không sao, nhưng nếu đối phương mới là nhân vật quan trọng thúc đẩy tình tiết, phát huy của Khương Hành quá xuất sắc sẽ “giọng khách át giọng chủ”.

Đó chính là “áp diễn”.

Nhưng việc này cũng bó tay thôi, đối phương không thể nâng cao năng lực diễn xuất của mình, chẳng lẽ Khương Hành phải hạ thấp trình độ của mình để nhường nhịn sao? Đây là đạo lý quái quỷ gì? Làm trong ngành lấy diễn xuất làm kế sinh nhai, Khương Hành vẫn luôn chú ý đúng mực, sự phát huy của anh rất ổn định, lần nào cũng hoàn hảo, hoàn hảo tới mức chưa lần nào đột phá vượt qua trình độ bình thường của anh.

Là Khương Hành đang “giấu nghề”.

Diễn viên có thể hoàn toàn phối diễn với anh quá ít, chỉ cần diễn với người khác, thì nhất định một bên phải nhượng bộ. Năng lực của Khương Hành xuất sắc, vì vậy anh luôn nhường bên kia. Có một nhà phê bình điện ảnh từng nói: “Phim độc diễn của Khương Hành đặc sắc hơn hẳn so với phim đa nhân vật, không phải vì anh đóng không hay, mà vì anh không thể đóng hay.”

Vì anh không có đối thủ.

Anh là vua.

Nhưng hôm nay, đạo diễn Từ phát hiện một đối thủ thiên tài khác, cậu và Khương Hành ngang tài ngang sức, chẳng hề kém cạnh.

Vua cuối cùng gặp được vua.

Cảnh quay buổi chiều tới đây là kết thúc, đạo diễn Từ còn cần quay phần diễn của nhân vật phụ khác, Khương Hành và Thẩm Phù Bạch có thể nghỉ ngơi.

Thẩm Phù Bạch chú ý tới Mộ Dung Tẫn Hoan từ lâu, chỉ là ban nãy đang đóng phim nên không lộ ra. Sau khi quay xong, cậu nhỏ giọng nói với Lục Vân Thiển: “Con của anh còn tới giám sát à?”

Lục Vân Thiển: “…. Phải.”

Thẩm Phù Bạch đánh giá Mộ Dung Tẫn Hoan: “Hình như anh ta bị thương à?”

“À phải.” Giờ Lục Vân Thiển mới nhớ tới vết thương khi chạy tới đây của Mộ Dung Tẫn Hoan vẫn chưa được xử lý, trong lòng áy náy: “Tôi đi mua thuốc cho anh ấy.”

Khương Hành nói: “Trong phòng hoá trang của tôi có, qua đó xử lý vết thương đi.” Cũng đỡ cho cậu phải chạy đi chạy lại.

Dù sao thì tối qua Lục Vân Thiển vừa …..; để cậu ấy chạy đi chạy lại cũng thật quá đáng. Mối quan hệ giữa “chim hoàng yến” và “kim chủ” rõ rành rành, chỉ là hai người không muốn họ lúng túng, mới giả bộ cái gì cũng không biết, ân cần phối hợp “diễn sâu”.

Lục Vân Thiển: Không! Hai người thực sự cái gì cũng không biết!

Ai có thể nghĩ ra, Mộ tổng tài phong lưu lăng nhăng, đêm đêm đổi trai bao, vậy mà lại là vì muốn nghe kể chuyện.

Ảnh đế Khương khi quay phim thường xuyên bị thương nên luôn chuẩn bị thuốc mỡ. Sáng nay còn đích thân thoa cho Thẩm Phù Bạch, buổi chiều lại có đất dụng võ.

Lục Vân Thiển cảm kích bất tận: “Vậy thực sự cảm ơn ngài.”

Mộ Dung Tẫn Hoan nghe thấy Khương Hành lịch sự mời y vào phòng hoá trang thoa thuốc, phản ứng đầu tiên là tiểu yêu tinh này định quyến rũ y.

Trong văn tổng tài đều viết như vậy.

Kết quả là chẳng có gì. Khương Hành và Thẩm Phù Bạch đều không ở phòng hoá trang, thực sự dành cho bọn họ không gian để thoa thuốc.

Mộ tổng chưa bỏ cuộc.

Đây nhất định là “lạt mềm buộc chặt”.

Mộ Dung Tẫn Hoan bị thương vì mang di động tới cho cậu. Lục Vân Thiển cảm thấy mình có nghĩa vụ thoa thuốc cho y.

Lục Vân Thiển: “Giơ tay.”

Mộ Dung Tẫn Hoan ngoan ngoãn giơ vuốt.

Lục Vân Thiển dùng tăm bông cẩn thận thoa thuốc cho Mộ Dung Tẫn Hoan. Bôi tới nơi nào nơi đó ngứa ngáy, ngứa tới cào tim cào phổi.

Khuôn mặt chàng trai non nớt, không tuyệt diễm như Thẩm Phù Bạch, không tuấn tú như Khương Hành, nhưng rất đáng yêu.

Đáng yêu tới mức khiến y trong nháy mắt ném Thẩm Phù Bạch và Khương Hành lên chín tầng mây — đúng là tra nam mà.

Đáng yêu tới mức khi Mộ tổng phát hiện tim mình nhảy múa loạn xạ, thấy bản thân lại có ý tưởng “da^ʍ dê” với trẻ vị thành niên, trong chớp mắt thu lại suy nghĩ đáng sợ này.

Dù Lục Vân Thiển đã 20 tuổi, nhưng thực sự nhìn có vẻ còn bé lắm. Bé như cừu nhỏ, vừa ngoan vừa mềm, sẽ kể chuyện cho y, sẽ dỗ y ngủ, quả thực là thần dược an giấc.

Mộ tổng không khỏi nói: “Tối nay cậu tiếp tục tới phòng tôi…” kể chuyện cho tôi nhé.

Khương Hành và Thẩm Phù Bạch đang chuẩn bị bước vào hỏi xong chưa để họ tẩy trang: “?”

Không phải là họ nghe được cái gì không nên nghe chứ.

Mộ Dung Tẫn Hoan quay lưng về phía cửa, Lục Vân Thiển thì có thấy, mặt biến sắc: “Tôi không —”

Mộ Dung Tẫn Hoan thấy Lục Vân Thiển biến sắc, vội vã nói: “Tôi sẽ đưa cậu tiền!” Sẽ không để cậu kể chuyện miễn phí!

Khương Hành và Thẩm Phù Bạch:“……”

Bọn họ hình như lỡ phá hiện trường một vụ giao dịch dùng tiền mua thân thể.