Chương 1

“Các người... Các người muốn làm gì? Đây là chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì đến Tiểu Y! Hãy để cô ấy đi...”

Đôi vợ chồng trẻ Ngô Bân và Tiểu Y bị một đám đàn ông cưỡng bức đưa vào nhà máy thiếc, Tiểu Y bị A Hồng và Michael đẩy vào góc tường, còn Ngô Bân bị Sơn Cẩu vặn tay từ phía sau, khổ sở hướng đám người Viên gia chửi bới.

Viên gia ác ý cười lạnh: “Hừ! Thả cô ta? Mày trả hết số tiền mày thiếu nợ đi rồi tao thả!”

Khuôn mặt của Ngô Bân tái nhợt, khàn giọng nói: “Bây giờ ... bây giờ tôi không có tiền! Nhưng tôi nhất định sẽ trả! Trước các người hãy thả Tiểu Y đi! Chuyện này không liên quan đến cô ấy!”

“Ha...” Sáu người đàn ông cười ha hả.

“Không có tiền... cũng không sao! Dù sao thì bọn tao đã thích Tiểu Y từ lâu rồi! Không bằng... để mọi người được vui vẻ một chút... khà khà...”

“Các người... Các người... Thì ra các người sớm đã có tính toán... Súc sinh! Hãy thả cô ấy đi! Cùng lắm... Cùng lắm tôi đền mạng cho các người...”

Đến bây giờ Ngô Bân mới biết là mình đã bị Viên gia và Thẩm tổng gài bẫy. Bọn họ dụ dỗ hắn bỏ tiền đầu tư, khiến hắn vỡ nợ, sau đó bắt hắn và Tiểu Y tới nơi này. Tất cả... tất cả đều là vì bọn chúng thèm muốn Tiểu Y! Ngô Bân càng nghĩ càng tức, song hơn hết vẫn là lo sợ.

Viên gia nhặt một thanh sắt, nhắm bụng Ngô Bân đâm tới. Ngô Bân hét thảm, khuôn mặt tái nhợt méo mó vì đau, hai chân mềm nhũn đổ quỵ. Sơn Cẩu kẹp cổ Ngô Bân, bàn tay thô kệch đưa xuống dưới đũng quần bắt lấy thằng nhỏ của đối phương, hung hăng kéo mạnh một cái.

“A…” Bộ phận dễ chịu tổn thương nhất của người đàn ông bị nắm kéo, Ngô Bân đau đớn hét lên.

“Câm miệng!” Tuyền Tử tức giận quát, dùng cả hai tay đánh tới Ngô Bân.

“Chát! Chát! Chát...”

Liên tiếp là những cái tát đau điếng giáng thẳng vào mặt Ngô Bân, thoáng chốc, hai má Ngô Bân đã in đầy dấu tay đỏ chót, từ mũi và miệng máu tươi trào ra.

“Dừng tay!” Tiểu Y không đành lòng nhìn chồng mình bị đánh đập, vội lao ra ngăn cản, “Đừng đánh anh ấy nữa!”

Tự biết thân thể yêu kiều của mình mới là thứ những người đàn ông kia thèm muốn, vì tính mạng của chồng, cô cố gắng kìm nén cơn kích động trong lòng, ánh mắt oán hận nhìn chằm đám người Viên gia.

“Hãy buông tha cho anh ấy... Tôi biết các người muốn gì. Tôi ở chỗ này... Tùy tiện... Tùy các người muốn làm gì cũng được, chỉ cần buông tha cho chồng tôi.”

Khuôn mặt Tiểu Y tái nhợt, bờ môi run rẩy, nơi hốc mắt đã có những giọt nước trong suốt lăn tăn, chực chờ tuôn chảy.

“Ngồi xuống!” Viên gia lạnh lùng ra lệnh cho Tiểu Y.

Tiểu Y giống như con cừu non chờ bị người làm thịt, đôi chân thon dài nương vách tường từ từ trượt xuống, cặp đùi trắng bóc bên dưới chiếc váy ngắn cũng theo đó mà lộ ra một mảng lớn. Khuôn mặt xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, đó vốn dĩ là niềm kiêu hãnh của Tiểu Y, thế nhưng tại giờ phút này đã trở thành thứ khiến cho cô phải hối hận.

Đám người Viên gia trông thấy người phụ nữ thường ngày vẫn luôn rất đoan trang thùy mị bị buộc phải ngoan ngoãn phục tùng, hơn nữa ở bên cạnh còn có chồng cô đang khổ sở trơ mắt ngó xem thì càng thêm thích thú.

Michael và Sơn Cẩu mang đến một cái bàn, A Hồng bước đến chỗ Tiểu Y đang co ro trong góc, thân hình to lớn che khuất tầm nhìn của cô. Trong lòng Tiểu Y tràn đầy sợ hãi, nhưng ngoài mặt cô vẫn cố tỏ ra kiên cường, giả vờ bình tĩnh.

A Hồng nhìn người phụ nữ đang ngồi chồm hỗm sát bên chân, rõ ràng sợ đến phát run vậy mà vẫn giả vờ trấn định, còn dùng đôi mắt to trừng mình, vẻ thích thú càng hiện rõ trên khuôn mặt đầy mỡ của hắn. Hắn cúi xuống nở một nụ cười dâʍ đãиɠ, duỗi móng vuốt về phía Tiểu Y đang khϊếp hãi, Tiểu Y theo bản năng lui vào góc tường, nhưng phía sau đã không có đường lui!

Kinh tởm và sợ hãi, Tiểu Y hếch cằm, quay mặt về một bên khác hết mức có thể. Nhìn xem dáng vẻ cô như vậy, thằng nhỏ trong quần A Hồng lập tức phản ứng, nhanh chóng ngóc đầu dậy, bàn tay to lớn ướt đẫm mồ hôi của hắn đưa đến bắp đùi láng mịn của Tiểu Y vuốt ve.

“Hừ...” Tiểu Y nhắm chặt mắt thở dốc. Đây là lần đầu tiên cô bị một gã đàn ông xa lạ chạm vào chỗ da thịt không nên chạm.

A Hồng thì lại không biết xấu hổ nghĩ rằng phản ứng của cô là do sự mơn trớn của mình, càng thêm ra sức vuốt ve sờ mó.

Hơi thở của hắn nặng nề mà gấp gáp, đi vào trong tai Tiểu Y khiến cô cảm thấy vừa ghê tởm vừa đáng sợ. Cô cắn môi, cơ thể vô thức run rẩy, lưng áp vào tường, hai chân tuyệt vọng co quắp.

A Hồng sờ soạng trên đùi cô một lúc, cuối cùng vẫn là muốn thò tay vào phía bên trong chiếc váy ngắn.

“KHÔNG...!”

Khoảnh khắc ngón tay chạm vào bờ mông mịn màng và mềm mại, Tiểu Y không thể chịu đựng được nữa phải mở miệng kêu lên. A Hồng thấy cô phản ứng tựa như một chú nai con bị làm cho kinh sợ, càng cố ý ra sức bóp mạnh bờ mông tròn lẳn của cô.