Chương 5

"Siêu thật, cậu không nhìn một lát, giá trị hắc hóa của ngài K đã đạt tới 99."

Trước , Thẩm Văn Mân đã chơi không ít game, đây là lần đầu tiên gặp được người 2D như ngài K, tính tình của hắn siêu cấp lớn, cậu mới theo hắn một ngày, giá trị hắc hóa đều tuốt lên tới 90, sau khi tỉnh mộng rồi, đoán chừng đã tới lúc mưu phản gϊếŧ chủ ha?

Làm sao đáng sợ như vậy chớ?

Thẩm Văn Mân rùng mình quay người, giấc mơ trong tích tắc đã tan thành mây khói.

"Hơ ~"

Thẩm Văn Mân thấy căn phòng quen thuộc của mình, hít một hơi dài.

Cậu còn có thể nhớ rõ vừa rồi trong mơ phát sinh chuyện gì, ở khoảng cách gần tiếp xúc với ngài K xong, cậu phát hiện một chân lý: càng đẹp càng nguy hiểm, tỷ như ngài K vậy.

Người đẹp thì đẹp đó, nhưng tính tình không dễ chọc chút nào, chỉ chê cây đao của hắn xấu, hắn liền hắc hóa.

Cũng may là nằm mơ, vừa rồi cậu bị ánh mắt của ngài K hù sợ chết khϊếp.

Ánh mắt của ngài K trong giấc mơ thực sự khiến cậu ấn tượng sâu sắc, sau khi tỉnh dậy, cậu nhìn máy tính, suy nghĩ một chút về nơi ở mà ngài K nhắc đến trong giấc mơ vừa rồi.

Tuy ngài K là một tiểu tổ tông đáng sợ, nhưng vẫn chưa cởi buộc định cho hắn, cậu vẫn phải có trách nhiệm với tư cách là chủ nhân.

Hôm nay cậu mơ thấy kỳ quái như vậy, chắc là ngài K còn run cầm cập trong gió lạnh, không có chỗ ở, cho nên mới báo mộng cho cậu, nếu như cậu mà không giải quyết, đoán chừng thanh giá trị hắc hóa sắp đầy kia sẽ tăng vùn vụt, cậu sẽ trở thành chủ nhân đầu tiên trong bị mưu phản, cậu thể mất mặt như vậy.

Thẩm Văn Mân bật máy tính lên,ngài K vẫn đứng bên ngoài cung điện, mặc dù vẻ mặt vô cảm nhưng Thẩm Văn Mân không hiểu sao lại cảm thấy áy náy, luôn cảm thấy mình đã ngược đãi người 2D.

Cậu đưa ngài K vào trong cung điện, sắp đặt xong mới phát hiện vấn đề.

Cậu nhớ rõ trong mộng mơ thấy giá trị hắc hóa ngài K tăng tới 90 rồi á, nếu đây là mơ, vậy làm sao hiện tại giá trị hắc hóa ngài K lại đang dừng ở 90 dị?

Thẩm Văn Mân còn đang buồn ngủ, phát hiện chuyện này sau, lập tức tỉnh hồn.

Cậu nhớ trong giấc mơ, cậu nhặt được một chiếc bút mô phỏng.

Thẩm Văn Mân vội mở kho hàng ra xem, bút mô phỏng nằm chình ình ngay đó, sau đó cậu lại nhìn kỹ cung điện, hai đóa hoa phú quý ở cổng càng khơi dậy những ký ức trong giấc mơ của cậu.

U là chời, hông phải tui đang nằm mơ thao? Đây là đâu tui là ai? Hổng lẽ tui mộng du chơi game?

Đây là lần đầu tiên Thẩm Văn Mân gặp được tình huống như vậy, trước đây cậu chưa từng mộng du, chẳng lẽ gần đây cậu chơi game chơi hăng quá, cái tối đến chơi game trong mơ?

Hự...

**

Trong phòng Thẩm Văn Trạch.

Thẩm Văn Trạch đau đầu nhìn em trai, Thẩm Văn Mân chơi xấu lăn lộn trên giường, dứt khoát nói: "Anh à, đêm nay em ngủ với anh."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì" Thẩm Văn Mân cũng không biết mình mộng du ngoài chơi game một mình còn có thể làm việc gì khác, chân không tiện, dù sao cũng không thể đi lại, vậy trói lại tay là được, Thẩm Văn Mân lại nhìn thoáng qua tủ đầu giường, tìm cái dây nịt, đưa cho Thẩm Văn Trạch: "Anh trói em lại."

Thẩm Văn Mân từ nhỏ chính là cái quỷ linh tinh, hiện tại làm ầm ĩ như vậy, Thẩm Văn Trạch chỉ nghĩ rằng cậu nghịch ngợm không muốn đi phục hồi chức năng, anh lắc đầu bất lực nói: "Em nghĩ ra trò xấu gì rồi phải không?"

"Không có, hôm nay em chỉ là muốn ngủ với anh, nhưng em sợ em ngủ sẽ không thành thật, cho nên anh trói em lại."

Thẩm Văn Mân chớp mắt, rất chân thành, nhưng cậu đã từng vì không phải đi phục hồi chức năng, đã ồn ào một hồi với anh cậu, lần này Thẩm Văn Trạch hoàn toàn không tin cậu.

"Em thấy anh trai em ngốc lắm sao? Lần trước như vậy là đủ rồi, anh phải cẩn thận xem có phải em giở trò để không đi phục hồi hay không."

Thẩm Văn Mân khóc không ra nước mắt, thành thật nói: "Em chỉ là sợ bản thân mình bị mộng du."

"Mộng du? Gia đình chúng ta mấy đời nay không có vấn đề này." Thẩm Văn Mân gần như lớn lên dưới sự chăm sóc của Thẩm Văn Trạch, anh không biết rằng em trai mình cũng mắc chứng mộng du.

Vì vậy, chắc chắn Thẩm Văn Mân đang giở trò để không phải đi phục hồi.

"Anh ~"

"Không có cửa đâu."

Nói xong, anh bế Thẩm Văn Mân trở lại xe lăn, sau đó đẩy cậu về phòng của mình, nghiêm khắc nói: "Mặc kệ em nói gì, phục hồi chức năng không phải là vấn đề cần bàn cãi, em chắc chắn phải đi."

Thẩm Văn Mân liếc nhìn máy tính của mình, mím mím môi, thực ra cậu cũng không chắc là mình chơi game đến mức ngủ gục, hay là đang ngủ gật gù mà chơi game.

Cậu cảm thấy xác suất tình huống đầu tương đối cao, dù sao gần đây cậu cũng có chút buông thả, thừa dịp Thẩm Văn Trạch đi công tác, thức mấy đêm càn quét phó bản, chỉ vì thu gom tài liệu một chiếc Thiên sa y cho chàng A, kết quả chàng A rút không trúng, Thiên sa y của cậu cũng chưa tổng hợp được.

Làm cậu lãng phí nhiều ngày như vậy.

Cậu do dự một chút, đến ngăn tủ tìm một chiếc khăn quàng cổ, buộc mình vào đầu giường.

Nếu là mộng du, vậy nếu cậu trói mình lại, hẳn là sẽ không mộng du nữa.

Thẩm Văn Mân dằn vặt mệt, mệt mỏi ngã xuống giường, cậumuốn nhớ lại những gì đã xảy ra trong mơ, nhưng khi nhớ lại việc cậu muốn dùng bút mô phỏng vẽ một bông hoa giữa trán của ngài K, ý thức của cậu lại chìm vào hư vô.

Một đêm không mộng, khi tỉnh lại, giá trị hắc hóaa của lão K vẫn là 90.

Thẩm Văn Mân suy nghĩ một lúc rồi dùng bút miêu hoa vẽ một bức tranh lên thanh đao, vẽ một vòng hoa nhỏ xong, thay vũ khí của ngài K thành đại đao.

Giá trị hắc hóaa của ngài K giảm từ 90 xuống 50, nhưng gần như ngay lập tức, nó lại tăng vọt lên 95.

Oà! Thẩm Văn Mân hoảng sợ.

Thẩm Văn Mân không ngờ tới thanh đao này lại ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy, nên trả đao lại cho hắn, kết quả hắn vậy mà dao động cảm xúc lớn như thế.

Sao hắn lại hắc hóa tới 95 rồi dị?

Hông lẽ đao có vấn đề? (Du: khứa nào vẽ bậy lên đồ tui tui còn hắc hóa huống chi ông K =)))

Cậu đang nghĩ thử xem có nên làm lại một thanh đao khác không, Thẩm Văn Trạch trăm vội mà bớt thời giờ lại đây kéo Thẩm Văn Mân đi làm phục hồi chức năng.

Thấy Thẩm Văn Mân còn đang chơi game, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm xạm lại, Thẩm Văn Mân nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, tắt máy tính.

"Em đi, em lập tức đi."

Mà trong trò , ngài K đang bị mất quyền khống chế rồi được quyền tự do mặt đã đen như đáy nồi.

Sát Nguyệt là đồ vật duy nhất đã ở bên hắn suốt thời gian qua, trí nhớ của hắn đã mờ đi đến mức hắn không thể nhớ ra người nào, mà Sát Nguyệt đối với hắn, đã sớm trở thành đồng bọn lâu dài.

Sau khi đổi chủ nhân mới, việc đầu tiên vị chủ nhân này làm chính là đoạt đi Sát Nguyệt của hắn, hiện tại không biết tâm tình của cậu ta như thế nào, lại trả Sát Nguyệt lại cho hắn.

Nhưng trăm triệu không ngờ tới, chủ nhân mới không quen nhìn Sát Nguyệt của hắn như vậy, đầu tiên là chê bai, hiện tại lại lấy bút miêu hoa vẽ loại hoa văn xấu đau xấu đớn lên thân Sát Nguyệt đao.

Đây là đang thử thách lòng trung thành của hắn à?

Trong trí nhớ của hắn, hắn cũng để mặc cho chủ tử khảo nghiệm lòng trung thành.

Chỉ tiếc hắn trời sinh không trung, cho nên vĩnh viễn chịu hình phạt giam cầm này suốt đời.

Thì ra tất cả chủ nhân đều như nhau.

Ngài K mặt không chút thay đổi cầm ống tay áo, lau đi lau lại vết bút vẽ trên thân Sát Nguyệt.

Hắn là nhân vật đồng hành, không phải người chơi, cũng không có cách nào xóa bỏ dấu vết bút miêu hoa để lại, cho nên nếu hắn xóa lần nữa, dấu vết bút truy tìm sẽ trước tiên biến mất, sau đó lại xuất hiện.

Hắn cũng không biết mình đã lau bao lâu, đợi đến khi thời gian giam cầm bắt đầu lại, cánh tay hắn cứng ngắc, mắt cũng không nhấc lên.

##

Thẩm Văn Mân lặng lẽ lên mạng, cậu bị anh trai bắt đến bệnh viện để phục hồi chức năng, để cậu yên tâm nằm viện, Thẩm Văn Trạch đã ném cho cậu một cái ipad, nhưng lại hạn chế thời gian chơi game của cậu.

Hiện giờ là cậu trộm mở máy tính, sau đó nhìn xem ngài K.

Siêu thật, cậu không nhìn một lát, giá trị hắc hóa của ngài K đã đạt tới 99.

Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, xuyên qua màn hình, cậu có thể nhìn thấy ngài K sắc mặt âm trầm, khắp người toát ra khí tức đáng sợ.

Hắn ôm Sát Nguyệt, tựa hồ đang dùng quần áo chà lau thân đao.

【Không thích hoa này?】 Thẩm Văn Mân suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy rằng đây là khả năng duy nhất, ngài K thích thanh đao này, cho nên lúc trả đao cho hắn, giá trị hắc hóa tụt xuống một khúc, nhưng khi nhìn thấy hoa nhỏ trên đao, giá trị hắc hóa lập tức lại tăng lên.

Thẩm Văn Mân hoàn toàn cảm thấy thanh Sát Nguyệt này được thiết kế thật xấu, không hợp với ngài K chút nào, cho nên đã nghĩ đến việc vẽ một số bông hoa xinh đẹp lên, như vậy cũng xinh đẹp một chút.

Nhưng không nghĩ tới ngài K chẳng những không thích, ngược lại còn cực kỳ ghét.

【Nếu không thích, tui lau cho anh. 】

Những thứ được vẽ bởi bút miêu hoa này không dễ lau, phải sử dụng xà phòng tương ứng để lau sạch, trước đây cậu không có bút miêu hoa nên cậu không mua xà phòng, bây giờ cậu đã có vậy phải tìm một người chơi khác trong nhóm để đổi một miếng xà phòng.

Sau khi lấy xà phòng, cậu lau sạch từng bông hoa nhỏ mà cậu đã vẽ, khôi phục lại vẻ ngoài xấu xí ban đầu của Sát Nguyệt.

Nhìn lêи đỉиɦ đầu ngài K, cột giá trị hắc hóa đã giảm xuống còn 70.

Thẩm Văn Mân thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn thấy giá trị 99, cậu thực sự nghĩ rằng mình sẽ là người chơi đầu tiên trong trò chơi này bị nhân vật đồng hành sát hại.

Nhưng mà, cậu vẫn không quá thích bề ngoài của Sát Nguyệt, cậu cố gắng thương lượng với ngài K: "Không ấy, tui đưa anh cái đao trụy đi." (trụy là sợi dây đeo trang trí lên kiếm, ngọc bội hay sáo bên TQ ấy)

Đao trụy là một vật trang trí, đối với vũ khí có tăng giá trị, Thẩm Văn Mân trải một hàng ở trước mặt ngài K, xem hắn chọn cái nào.

hiếm hoi nhìn chủ nhân mới của mình, thực sự rất khó đoán chủ nhân mới đang nghĩ gì.

Hắn cúi đầu nhìn Sát Nguyệt trong lòng mình, cuối cùng chỉ vào một đao trụy màu đỏ.

Chủ nhân mới có vẻ thích màu đỏ.

Đây thực sự là lần đầu hắn hùa theo người khác, để cậu vui vẻ một chút đi thôi.

Rốt cuộc...Cậu đem Sát Nguyệt trả lại hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Ngài K: Màu đỏ, rực rỡ.

Thẩm Văn Mân: Hông phải anh thích màu đen ư?

Ngài K: Tôi thích màu đen, nhưng tôi thích đồ đôi hơn.

Cảm tạ ở 2020-08-06 16:03:11~2020-08-07 02:37:05 trong lúc cho ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch đích tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch đích tiểu thiên sứ: bài ca phúng điếu 3 bình;

Phi thường cảm tạ mọi người đối của ta duy trì, ta sẽ tiếp tục cố gắng đích!