Chương 11

"Chủ phán hắn bất trung, nhưng những kẻ kia nào có người tin tưởng hắn?"

Không uống các chất lỏng không rõ nguồn gốc.

Lời này ở hầu hết các game đều đúng.

Dựa theo thường thức, những thứ không xác định, hơn nữa còn rớt từ phó bản, thường đều là đồ tốt mới phải, nhưng lối suy nghĩ của bên thiết kế có chút khác biệt.

Loại chất lỏng không biết tên này có linh dược, có thể tăng mạnh trình độ thực lực, nhưng nó cũng có độc.

Lọ chất lỏng không biết tên Thẩm Văn Mân vừa đút cho ngài K vừa hay có độc, nhưng đầu độc xong, lại bật ra nhiệm vụ kèm theo - cứu ngài K.

Thẩm Văn Mân: "..."

Cậu còn nghĩ ngài K vất vả chém boss ở chỗ này, cậu phải thưởng cho, nhưng cậu thích ngài K lại không thích, cho nên tìm thứ có thể thăng cấp.

Nhưng... cậu không ngờ tới đồ chơi này vậy mà muốn thuốc chết đồng hành nha.

Thẩm Văn Mân nhìn đến chữ "nguy" bự a bự lập lòe trên người ngài K, cảm xúc lẫn lộn, lập tức nhận nhiệm vụ, bắt đầu cứu ngài K.

Nhiệm vụ giải cứu ngài K không khó, mạch truyện chính xoay quanh ngài K, toàn bộ nhiệm vụ đều dành cho cậu với tư cách là chủ nhân để hiểu sâu hơn về đồng hành của mình.

Ví dụ như ngài K thích màu gì?

Thẩm Văn Mân cảm giác mình như đang tìm hiểu bạn đời trước hôn nhân, nhưng nhiệm vụ này khá thú vị, chỉ là trước đây cậu không đoán ra ngài K thích hay ghét điều gì, cho nên cả hai thanh giá trị hắc hóa và yêu thích cứ nhảy đầm mãi.

Lòng ngài K như mò kim đáy biển.

Sau khi làm xong nhiệm vụ, cậu có thể biết ngài K thích gì rồi.

Nhiệm vụ hoàn thành xong, hệ thống gửi cho cậu một quyển trục, cậu mở ra xem, bên trong viết về cuộc đời ngài K.

Tiểu sử này so với trước đó nhìn thấy giới thiệu nhân vật chi tiết hơn nhiều, cậu vốn muốn lướt qua một lượt, nhưng nhìn thoáng qua, lông mày lại nhíu chặt.

Ngài K trên cuộn giấy, hệ thống đánh giá hắn hai câu: trời sinh phản nghịch, cực kỳ kiêu ngạo.

Vốn dĩ nếu chỉ đọc hai câu này, cậu sẽ có cảm giác giống như khi đọc phần giới thiệu nhân vật trước đây, nhưng sâu trong quyển trục, cậu lại thấy một con người đau khổ giãy dụa.

Chủ phán hắn bất trung, nhưng những kẻ kia nào có người tin tưởng hắn?

Thẩm Văn Mân khẽ thở dài, cảm thấy ngài K hắc hóa cũng phải thôi, nhưng hơi khó đối phó, không đoán ra được tâm trạng của hắn, nếu bởi vì nói mấy câu lỡ miệng khiến cho hắn hắc hóa, vậy thì cậu so với mấy chủ nhân tiền nhiệm kia của hắn, coi bộ hơi cùi bắp.

Xem xong quyển trục, cậu nhấp vào nút kết thúc.

Hệ thống truyền tin: Chúc mừng người chơi Muỗi hoàn thành nhiệm vụ cứu ngài K.

Phần thưởng nhiệm vụ là một lọ hai chất lỏng nổi tiếng.

Hiện tại Thẩm Văn Mân nhìn đến chữ lọ trán liền giật giật, cũng may thứ này có giới thiệu, đúng là linh dược giải độc chất lỏng không biết tên.

Cuối cùng cậu cũng lấy được thuốc giải, nhanh chóng đút cho ngài K.

Mới rồi trên người ngài K xuất hiện chữ 'nguy' thật lớn, hiện tại đã biến mất, Thẩm Văn Mân thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ghé vào trên người ngài K, nhìn chằm chằm xem có dị thường gì không, đây là một trò chơi không theo lệ thường, cậu sợ nó lại cho cậu thêm một lần "bất ngờ" nữa.

May mắn thay, cậu nhìn thấy mí mắt ngài K động đậy, lập tức mở mắt.

......

Ngài K cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ có cơ hội tỉnh lại, trong nháy mắt chìm vào hôn mê, hắn đang suy nghĩ: Lại nhiều kế hoạch thì có ích gì? Còn không phải không trốn thoát giam cầm, phải ở lại đây cho đến hết đời.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, lần này mình lại chết nhanh như vậy, chết... thê thảm như vậy.

Mỗi lần hắn chết đều oanh oanh liệt liệt, duy chỉ lần này cứ như trò đùa, đối với tân chủ Muỗi này, hắn không có nhiều cảm giác lắm.

Muỗi không giống như những chủ nhân trước, những chủ nhân trước chỉ muốn lợi dụng hắn để thỏa mãn tham vọng của họ, nhưng Muỗi thì khác, dã tâm đều không có, còn đầy đầu bã đậu, cả ngày chỉ thích ăn diện.

Cậu không muốn thăng cấp cho hắn, không muốn đề cao sức chiến đấu của hắn, không muốn đem Sát Nguyệt của hắn phát huy đến mức tận cùng, ngược lại thiếu chút đã khiến hắn mất đi Sát Nguyệt.

Tân chủ như vậy không hành động theo lẽ thường, trái lại để hắn có chút động lòng, vậy mà trăm triệu không nghĩ tới, hắn lại bị chủ nhân mới hạ độc chết theo cách này.

Quên đi, hắn cả đời ở trong trừng phạt, trong bóng tối, không có mục đích.

Như vậy kết thúc cũng tốt.

Chỉ là hắn không nghĩ tới có một ngày mở mắt ra, vừa mở mắt liền nhìn thấy tân chủ nhân.

"Trời ơi, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi. Tôi còn tưởng cái hệ thống hỏng hóc này đã cho tôi thuốc giả." Thẩm Văn Mân đợi gần hai phút, ngài K mới mở mắt, trong hai phút qua, cậu vẫn luôn lo lắng có khi nào trò chơi này lại hố cậu.

Nếu hố cậu, thật sự thuốc chết ngài K, vậy cậu sẽ bị tức chết.

Tuy cậu không vừa lòng ngài K cho lắm, nhưng dù sao cũng là người của cậu, huống chi cậu cùng ngài K ở chung mấy ngày, vẫn có cảm tình với ngài K.

Nhìn thấy ngài K tỉnh lại, Thẩm Văn Mân mừng đến suýt khóc.

"Ngươi...... cứu ta?" Thật lâu sau, ngài K rốt cục mở miệng.

Giọng của ngài K rất trầm, bởi vì quanh năm không nói chuyện nên giọng vẫn hơi khàn, nhưng ở bên tai Thẩm Văn Mân, lại giống như một chiếc lông vũ lướt qua tim, làm cậu nhột nhạt.

"Anh nói hay lắm, nói thêm vài câu được không?" Thẩm Văn Mân không để ý đến câu hỏi của hắn mà chỉ để ý đến giọng nói, vui vẻ đến không ngậm được miệng.

Ngài K: "..."

Vị tân chủ này của hắn, đến cùng là bắt trọng điểm thế nào vậy?

Thẩm Văn Mân nhất thời bị thanh âm mê hoặc, cả người đều hưng phấn, dù sao lúc trước bọn họ đều trao đổi trong im lặng, một mình cậu lạch cạch gõ chữ, ngài K có thể trả lời một hai chữ đều như là được ban ân.

Nhưng bây giờ, vậy mà cậu nghe được thanh âm của ngài K.

Một nhan khống + thanh khống như cậu, giờ phút này cậu cũng sắp ngất đi rồi, sao có thể có người 2D đẹp trai giọng lại hay như vậy! Cậu phải thưởng cho nhà thiết kế!

Thẩm Văn Mân say mê một lúc, nhưng ngài K không phát ra âm thanh nào, cậu khá thất vọng, nói: "Giọng của anh hay như vậy, anh phải nói nhiều hơn mới được nha."

"Cậu đứng dậy trước." Ngài K nghe cậu bla bla nói nhiều, đều là khen ngợi hắn, lông mày nhịn không được nhíu lại.

Nhưng hắn vẫn nằm dưới đất, chủ nhân mới vẫn nằm trên người hắn không có ý định dậy, nên đành phải nhắc nhở.

Thẩm Văn Mân bị nhắc nhở xong mới phản ứng lại, cậu sờ khóe miệng mình, giống như chảy nước miếng.

Lại nhìn ngài K, cậu ngượng ngùng chớp chớp mắt rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi người hắn.

Vốn dĩ bầu không khí nghiêm trọng hơn, nhưng có thể do Thẩm Văn Mân vừa rồi cắt ngang nên bầu không khí lúc này trở nên hơi kỳ lạ.

Thẩm Văn Mân đứng dậy mới nhớ lại câu hỏi mà ngài K vừa hỏi, cậu có chút xấu hổ giải thích: "Vốn là tôi muốn lấy cho anh một loại linh dược để bồi bổ cho anh, không ngờ đây lại là thuốc độc."

Ngài K không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

"Anh có muốn bồi thường gì không? Anh thích thứ gì ở chỗ tôi, đều cho anh hết."

Kho hàng của Thẩm Văn Mân khá phong phú, và tất cả những thứ này đều có một đặc điểm, đó là đẹp.

Cậu bày ra tất cả những kho báu nhỏ của mình, vui mừng nhìn chằm chằm ngài K, nói với hắn: "Anh là của tôi, đồ của tôi tùy anh chọn lựa, anh muốn cái gì đều có thể."

Thẩm Văn Mân xem hắn là một người 2D có chuyện xưa, nên ngay cả khi hiện tại giá trị hắc hóa không có dấu hiệu tăng lên, cậu cũng tình nguyện trấn an hắn. Chap‎ mới‎ l𝐮ôn‎ có‎ tại‎ +‎ trùmtr𝐮yệ‎ n.𝗏n‎ +

Bởi vì cậu hoán vị tự hỏi, nếu đổi là mình bị ngài K độc chết, lại cứu về, chắc chắn sẽ đau lòng, tuy không phải do cố ý, nhưng cậu vẫn cảm thấy làm sai thì phải bù đắp sai lầm.

Cậu đều đem ra hết kho báu nhỏ nhà mình, để xem ngài K ưng hay không.

Mà ngài K, bị một đống đồ của cậu bao quanh, lúc này đang mím chặt môi.

Hắn có ba điều không nghĩ tới.

Thứ nhất, hắn không ngờ tân chủ độc chết hắn lại cứu về hắn.

Thứ hai, cứu hắn xong, lại đưa ra nhiều thứ đền bù cho hắn.

Cuối cùng là, hắn không ngờ tân chủ này còn bừa bãi hơn hắn tưởng, vật xung quanh đều đang lấp lánh phát sáng, nhìn thì đẹp, nhưng chúng hoàn toàn vô dụng.

Hắn nên cảm tạ tân chủ nhân có tính cách như vậy, hay là nên cảm thương?

Hắn thật lâu không phát ra tiếng, Thẩm Văn Mân nghĩ là hắn ngại chọn, lúc trước nhìn hắn chọn nhiều đồ thăng cấp như ăn cướp, mà bây giờ để hắn chọn, hắn lại đột nhiên trở nên ngại ngùng.

"Cái này, cái này, cái này, đều cho anh." Thẩm Văn Mân đem thứ có thể tăng điểm đều dùng cho ngài K.

Ngài K rốt cục mở miệng lần nữa: "Đa tạ chủ ban cho."

Khi Thẩm Văn Mân chơi game, bất cứ khi nào đưa cho ngài K thứ gì đó, hắn sẽ nói câu này, nhưng khi chơi game, ngài K gửi câu này qua tin nhắn, mà bây giờ anh ấy lại nói ra.

Lúc đọc tin nhắn không có cảm giác gì nhiều, nhưng bị hắn dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói ra, lại kết hợp khuôn mặt khiến Thẩm Văn Mân mê mẩn kia...

Không được không được... cậu sắp mất trí, lời này rất kí©h thí©ɧ.

Tác giả có lời muốn nói: Ngài K, một nam nhân một bên gọi chủ, một bên làm việc "đại nghịch bất đạo".