Edit: Thư Trương.
Tuy rằng thời gian Nhan Niệm Niệm chạy 3000m được bố trí vào ngày thứ hai của đại hội thể thao, Cố Lẫm, Kim Nhai, Miêu Thú cũng không có đi ra ngoài chơi, mà thành thành thật thật tham gia đại hội thể thao.
Nhìn chỗ ngồi trên đài được dựa theo lớp sắp xếp, Nhan Niệm Niệm lớp hai và Cố Lẫm lớp năm cách xa chừng mười mét.
Nhan Niệm Niệm và Mạnh Hiểu Viên ngồi ở khán đài, bên người vây quanh một đám nữ sinh ríu rít, trong tay mỗi người đều cầm một lá cờ nhỏ, đủ mọi màu sắc rực rỡ, có người lớp hai thi đấu các cô liền giơ cờ lên cổ vũ.
Cố Lẫm cầm di động nhàm chán mà ấn trong chốc lát, phân phó, " Đưa nước qua cho Niệm Niệm đi."
Kim Nhai sớm có chuẩn bị, xách theo một túi lớn đi qua, đem nước chia đều cho các nữ sinh xung quanh Nhan Niệm Niệm, cuối cùng cho Mạnh Hiểu Viên một lon ướp lạnh Coca, cho Nhan Niệm Niệm là một ly trà sữa, nhiệt độ bình thường.
"Cảm ơn bạn học Kim." Các nữ sinh trăm miệng một lời mà hô.
Các nữ sinh khuôn mặt cười đều dễ thương như vậy, âm thanh cũng ngọt như vậy, lỗ chân lông toàn thân Kim Nhai đều thoải mái mà giãn ra, cảm giác bản thân đã đến đỉnh cao của cuộc sống, cười tủm tỉm mà xua xua tay, "Không cần khách sáo."
Tới 10 giờ hơn, Cố Lẫm nhìn qua bên kia, "Đưa cho Niệm Niệm đồ ăn đi."
Không đợi Miêu Thú kịp phản ứng, Kim Nhai xách theo một cái túi lớn "Vèo" một cái mà chạy qua, một bao lớn đồ ăn vặt, bánh quy, khoai lát, que cay, cơm cháy gì đó đều nhét vào trong lòng ngực Mạnh Hiểu Viên.
Mấy nữ sinh hoan hô một tiếng, âm thanh nhẹ nhàng đồng điệu trăm miệng một lời mà nói: "Cảm ơn bạn học Kim."
Trong lòng Kim Nhai đã nở đầy bụng hoa, trên mặt còn nỗ lực duy trì sắc mặt ngạo kiều, sờ sờ cằm, dặn dò một câu, "Em gái Nhan không thể ăn cay."
Mạnh Hiểu Viên gật đầu, "Yên tâm, tớ sẽ chú ý Niệm Niệm."
Nhan Niệm Niệm bị chú ý: "......"
Chờ Kim Nhai đi rồi, Mạnh Hiểu Viên chọn bịch khoai lát không cay đưa cho Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm mắt trông mong mà nhìn chằm chằm cơm cháy và que cay, bất đắc dĩ mà cầm một miếng khoai tây bỏ vào miệng.
Trên đường đua đang chuẩn bị cho nam sinh thi đấu chạy tiếp sức 400m, người cuối cùng là Mạc Thừa Hi.
Mấy nữ sinh đều hưng phấn mà vung lá cờ nhỏ, hô to: "Lớp hai cố lên! Lớp trưởng cố lên!"
Mạc Thừa Hi đang chuẩn bị nghe thấy được, nhìn thoáng qua bên này một chút, phất phất tay, các nữ sinh lại là một trận thét chói tai: "A a a, giáo thảo (*) nhìn tôi kìa!"
(*) Giáo thảo: giống với hoa khôi nhưng là nam.
Mạnh Hiểu Viên cũng hưng phấn mà hô to, Nhan Niệm Niệm nhìn lướt qua vị trí lớp năm, Cố Lẫm đang cúi đầu xem di động.
Cơ hội trời cho!
Nhan Niệm Niệm vừa nói "Hy vọng chúng ta chạy nhanh nhất!" Một bên lén lút vươn tay ra, đem que cay trong tay Mạnh Hiểu Viên rút một cây, vội vàng mà nhét vào trong miệng.
Tê ——Cay thật! Quá dễ nghiện!
Bỗng dưng, trước mắt tối sầm lại, một đoàn bóng tối bao lấy cô.
Nhan Niệm Niệm đột nhiên thấy không ổn, đầu nhỏ cứng đờ mà từ từ nâng lên, giống như đứa nhóc làm sai, sau đó bi ai phát hiện Cố Lẫm đang đứng trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, mắt đen không vui mà híp lại.
Que cay Nhan Niệm Niệm vừa mới cắn thành vài đoạn, còn chưa nuốt xuống, cô không dám há mồm, nhấp môi cười, phất phất tay.
Cố Lẫm thiếu chút nữa bị cô chọc cười, anh đứng đấy, cô ngồi, đầu nhỏ của cô mới đến eo anh.
Nhìn gương mặt nhỏ của cô ngẩng lên có chút quá sức, anh thoáng ra hiệu, Mạnh Hiểu Viên vội vàng rời vị trí.
Cố Lẫm ngồi bên cạnh Nhan Niệm Niệm, bàn tay to duỗi ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, "Nhổ ra."
Nhan Niệm Niệm đôi mắt tròn xoe chớp chớp, con ngươi trong suốt thuần khiết màu hổ phách vô tội mà nhìn chằm chằm anh, miệng cô không dám mở ra, hàm hàm hồ hồ mà hừ hừ: "Làm gì?!"
Cố Lẫm nhướng mày, khoé môi mỏng hơi nhếch lên, cười như không cười mà nhìn nàng, "Niệm Niệm, nếu em không nhổ ra, anh liền tự mình giúp em lấy ra."
Anh...... Giúp thế nào?
Nhan Niệm Niệm nghi hoặc mà nhìn anh, lại thấy ánh mắt đen sì của Cố Lẫm nhìn vào môi của mình, biểu cảm kia tựa hồ rất không thích hợp, mắt anh có chút giống lần KTV kia.
Nhan Niệm Niệm đầu óc "Ong ——" một tiếng, cô hoảng hốt mà nhìn xung quanh, khắp nơi đều là người, phỏng chừng Cố Lẫm sẽ không làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nhưng cô không dám đánh cược, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, xấu hổ buồn bực mà trừng mắt liếc nhìn anh, "Vậy em phun ra?"
"Nhanh lên nhổ ra." Tay Cố Lẫm còn duỗi trước mặt cô, ngón tay anh vô cùng đẹp, thon dài có lực, khớp xương rõ ràng, đường vân trong lòng bàn tay rõ ràng chỉnh tề.
Nhan Niệm Niệm "Hừ" một tiếng, giận dỗi mà đem que cay trong miệng vừa mới cắn thành vài đoạn trực tiếp phun tay Cố Lẫm duỗi ra.
Lòng bàn tay trắng nõn rơi xuống vài đoạn que cay đỏ đỏ, nữ sinh xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, theo bản năng muốn chạy trốn, lại lo lắng Nhan Niệm Niệm bị đánh, rối rắm đυ.ng đυ.ng vào người Nhan Niệm Niệm, nghĩ thầm nếu là lão đại muốn đánh người, các cô còn có thể giúp đỡ khuyên một chút.
Mạnh Hiểu Viên run rẩy đưa qua một tờ khăn giấy.
Cố Lẫm đem que cay gói lại trong khăn giấy, xoa xoa lòng bàn tay, bàn tay to dừng ở trên đầu Nhan Niệm Niệm, "Ngoan, đừng ăn cay, đối với dạ dày không tốt."
Anh đứng lên rời đi, các nữ sinh vây quanh Nhan Niệm Niệm, che miệng một trận thét chói tai.
"A —— Lão đại đẹp trai quá a!"
"A —— Sờ đầu, gϊếŧ người a!"
"A ——Thật ôn nhu!"
Nhan Niệm Niệm tức giận đến muốn chết, gương mặt trắng mềm mại phòng lên, "Các cậu chẳng lẽ không phát hiện, tay mà anh ấy sờ tóc tớ, là cái tay vừa rồi tiếp nhận que cay?!"
Các nữ sinh:......
"Khụ khụ, que cay kia cũng là cậu ăn nha."
"Lão đại khả năng...... Không phải cố ý."
"Mau xem mau xem, tiếp sức lại bắt đầu rồi!"
Các nữ sinh lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, Nhan Niệm Niệm cũng vội vàng nhìn sang.
Đến đợt truyền thứ ba, lớp hai xếp thứ hai, ở phía sau người hạng nhất ước chừng nửa mét.
"Lớp hai cố lên! Lớp trưởng cố lên!" Mọi người đứng lên, khàn cả giọng mà kêu, Nhan Niệm Niệm cũng làm theo vừa nhảy vừa kêu, dùng sức mà vung lá cờ nhỏ trong tay.
Cố Lẫm xa xa mà quét mắt liếc nhìn cô, lại nhìn chằm chằm Mạc Thừa Hi chạy trên đường, mắt đen híp lại.
Nam sinh thứ ba khả năng có chút khẩn trương, lúc truyền không có đưa đến trong tay Mạc Thừa Hi, lại chậm trễ một chút, lần này cùng hạng nhất cách tầm một mét.
Mạc Thừa Hi toàn thân cơ bắp đều căng thẳng, hai chân dài nhanh đến mức cùng nhìn không rõ, cậu nghe thấy được nữ sinh lớn tiếng kêu cố lên, quỷ dị chính là, cậu vậy mà từ giữa nơi đó mà phân biệt được âm thanh của Nhan Niệm Niệm.
Cậu không rảnh liếc mắt lên nhìn khán đài, ánh mắt ngưng tụ thành một điểm, trong mắt cậu chỉ có chung điểm.
Đích đến!
Bên tai truyền đến tiếng hoan hô, Mạc Thừa Hi theo bản năng mà nhìn phía khán đài, phát hiện nữ sinh vừa rồi vây quanh Nhan Niệm Niệm đều chạy như bay xuống khán đài, hướng phía cậu chạy tới, Nhan Niệm Niệm cũng ở trong đó, cô bị Mạnh Hiểu Viên lôi kéo, lúc chạy lên, tóc đuôi ngựa nhảy nhảy đưa qua lại.
"Lớp trưởng! Cậu thật là lợi hại!" Có nữ sinh đưa nước lên.
"Lớp trưởng! Cậu chạy hạng nhất!" Mạnh Hiểu Viên que cay duỗi đi ra ngoài, lại vội vàng rụt trở về.
Mạc Thừa Hi nhìn chằm chằm trà sữa trong tay Nhan Niệm Niệm: "Cho tớ sao?"
Nhan Niệm Niệm không kịp phản ứng, theo bản năng cúi đầu nhìn nhìn trà sữa, là cô vừa mới từ trong túi lấy ra tới còn chưa có mở ra, mờ mịt mà đưa qua.
Mạc Thừa Hi tiếp nhận, vặn ra uống một hớp lớn, rất ngọt!
Dưới khán đài, Miêu Thú cẩn thận mà xem xét liếc mắt nhìn biểu cảm của Cố Lẫm, phát hiện đã môi anh đã nhấp thành một cái đường thẳng.
Em gái Nhan, em tự cầu phúc đi!
"Lớp trưởng lớp trưởng, ngày mai buổi sáng cậu còn chạy 800m phải không?"
"Lớp trưởng khẳng định còn có thể chạy được hạng nhất"
Mạc Thừa Hi ôn hòa cười, "Nếu các cậu ở gần đích cổ vũ cho tớ, tớ liền cam đoan chạy được hạng nhất."
"Được nha!"
"Ngày mai chúng ta cùng nhau ngồi gần đích cổ vũ cho lớp trưởng!"
Mạc Thừa Hi ngón tay vuốt ve cái chai trà sữa, "Nhan Niệm Niệm, ngày mai buổi sáng cậu đứng đường băng cổ vũ cho tớ, làm trao đổi, ngày mai buổi chiều cậu chạy 3000m, tớ cũng đứng ở đường băng cổ vũ cho cậu, thế nào?"
Nhan Niệm Niệm tính một chút, 800m chỉ chạy hai vòng, 3000m cần phải chạy vài vòng, giống như bản thân kiếm lời, "Được!"
......
Nam sinh 800m được bố trí ở buổi sáng ngày hôm sau đại hội thể thao.
Mấy nữ sinh sớm đã chờ ở gần đích, Nhan Niệm Niệm cùng Mạnh Hiểu Viên còn lại là đứng ở đường băng bên cạnh, giơ lá cờ nhỏ, chờ Mạc Thừa Hi bắt đầu mà hô cố lên.
Mắt thấy Mạc Thừa Hi lại đây, Nhan Niệm Niệm đem lá cờ nhỏ trong tay giơ lên, "Ban hai cố lên! Lớp trưởng cố lên!"
Trước mắt tối sầm lại, một thân ảnh cao to chặn cô, Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu, Cố Lẫm trong tay cầm hộp sữa bò đưa tới, "Niệm Niệm khát nước sao?"
"Không khát." Nhan Niệm Niệm lắc đầu, lại xem tiếp, Mạc Thừa Hi đã chạy qua.
Nhan Niệm Niệm: "......" Cố Lẫm đến đúng là tốt thật.
Cũng may còn có vòng hai, mắt thấy Mạc Thừa Hi lại đây, Cố Lẫm cúi đầu hỏi: "Niệm Niệm, em buổi chiều chạy 3000m là mặc quần dài hay là quần đùi?"
Loại thời tiết này mặc quần dài chạy 3000m khẳng định sẽ rất nóng, nhưng trên bàn chân của tiểu nha đầu có vết thương, chưa chắc cô đã chịu mặc quần đùi.
Nhan Niệm Niệm: "Quần đùi."
Cô vội vàng trả lời Cố Lẫm, không có quan tâm cổ vũ, nhưng mà lá cờ trong tay ngược lại vẫn luôn múa may, Mạc Thừa Hi bất đắc dĩ mà cười, chạy tới.
Cố Lẫm đắc ý mà nhướng mày, chân dài bước, nhàn nhã mà rời đi.
......
Buổi chiều, Nhan Niệm Niệm thay quần đùi cùng ngắn tay, Cố Lẫm tự tay dán bản số đằng sau cho cô, Mạnh Hiểu Viên nắm nắm tay nhỏ khuyến khích cho cô, "Niệm Niệm cố lên, cậu chắc chắn được, chỉ cần có thể chạy xong chính là thành công!"
Kim Nhai: "Em gái Nhan không cần quá miễn cưỡng, tham dự chính là thắng lợi, nếu là trong lúc đó quá mệt mỏi em liền rút lui đi."
Miêu Thú: "Đúng vậy, nữ sinh chạy 3000m quá vất vả, em không cần thiết nhất định chạy toàn bộ trình, dù sao người chạy không xong cũng có rất nhiều."
Mạnh Hiểu Viên: "...... Không phải, người ta còn chưa bắt đầu chạy đâu, các người làm sao lại cho người ta nhụt chí nha?"
Kim Nhai: "Tớ đây cũng không phải lo lắng em gái Nhan quá thành thật sao, mệt muốn chết em ấy rồi sao?"
Nhan Niệm Niệm nhấp môi cười, không phản ứng bọn họ, kiên nhẫn mà làm động tác làm nóng người.
Cố Lẫm giúp cô nâng cao chân, ép chân, kéo duỗi, lại chạy vòng quanh đường băng nửa vòng bằng tốc độ chậm, đi bộ đến điểm xuất phát.
Mấy nữ sinh cổ vũ ủng hộ cho cô, Cố Lẫm yên lặng mà đứng ở một bên, ánh mắt từ từ đảo qua giày cô mang, quần áo, tóc, kiểm tra có gì không ổn.
Súng lệnh vang lên, Nhan Niệm Niệm đi theo chạy ra điểm xuất phát, cô cũng không nóng nảy, liền bảo trì chạy giữa đội ngũ.
Chạy hai bước, cô đột nhiên phát hiện Cố Lẫm vẫn luôn đi theo, anh ngay tại đường băng bên trong, bước trước bước sau cùng cô tiến lên.
Nhận thấy được ánh mắt của cô, Cố Lẫm trấn an mà cười, "Niệm Niệm đừng sợ, anh giúp em."
Anh hiển nhiên là muốn cùng chạy toàn bộ quá trình, Nhan Niệm Niệm trong lòng có chút chua lại có chút ấm áp, gia hỏa này!
Thật ra cô không có sợ hãi gì, trước kia lúc ở Tân Thành, mỗi lần đại hội thể thao ở trường học cô đều báo danh 3000m, nhưng chưa từng có ngốc như anh vậy, vậy mà toàn bộ hành trình đều cùng chạy.
Mạc Thừa Hi vung lá cờ nhỏ, "Nhan Niệm Niệm, cố lên!"
Nhan Niệm Niệm vẫy vẫy tay, chạy tới.
"Trời a, mau xem mau xem, hoa hậu giảng đường đang chạy 3000m! Học bá cùng chạy! Giáo thảo tự mình cổ vũ cho cô ấy!"
"Không thể nào, hoa hậu giảng đường mảnh mai như vậy, chạy 3000m."
"Có lẽ chỉ là làm bộ, chạy không được hai vòng liền xuống."
Điền Vũ lạnh lùng mà hừ một tiếng, cô ta mới không tin Nhan Niệm Niệm có thể chạy xong 3000m, nhưng mà, nếu cô có thể chạy xong càng tốt, mệt chết cô!
Nghĩ đến đây, cô ta cũng giơ lá cờ nhỏ lên, la lớn: "Nhan Niệm Niệm cố lên! Ngàn vạn không cần bỏ dở nửa chừng! Nhất định phải kiên trì đến cùng!"
Mạnh Hiểu Viên không thể tưởng tượng mà nhìn nhìn cô ta một chút, "Cậu ta đây là điên rồi?" Ai không biết Điền Vũ và Nhan Niệm Niệm không hợp nhau, cô ta sao có thể sẽ cổ vũ cho Nhan Niệm Niệm?
Sắc mặt Miêu Thú lạnh lùng, "Cậu ta chính là muốn để em gái Nhan mệt nhọc."
Mạnh Hiểu Viên cũng kịp phản ứng, trách không được vừa rồi Kim Nhai kêu Nhan Niệm Niệm mệt mỏi liền lui ra đây, cho dù có thể chạy xong 3000m, khẳng định Nhan Niệm Niệm cũng mệt mỏi đến quá sức.
Kim Nhai khuỷu tay đυ.ng Miêu Thú, thấp giọng nói: "Cậu xem cánh tay cùng chân của em gái Nhan, thật trắng nha."
Miêu Thú liếc mắt nhìn cậu ta một cái, "Cẩn thận bị anh Lẫm nghe được."
Kim Nhai vội vàng xin tha, "Đừng, anh em tốt, tớ chính là cảm khái một chút, không có ý gì khác, ngàn vạn đừng nói cho anh Lẫm."
Nhan Niệm Niệm chạy tới, vài người lại nhảy lên kêu cổ vũ, Nhan Niệm Niệm phất phất tay chạy qua.
Kim Nhai: "Ai, trên đùi em gái Nhan có sẹo, thoạt nhìn......"
Cậu ta chưa nói xong, nhưng mà Miêu Thú và Mạnh Hiểu Viên đều hiểu rõ ý cậu ta, vết sẹo trên đùi Nhan Niệm Niệm thoạt nhìn như là bỏng, lớn nhỏ tương tự như vết bỏng trên mặt Cố Lẫm.
Không riêng bọn họ thấy được, rất nhiều người cũng chú ý tới.
"Ai, mau xem, trên đùi hoa hậu giảng đường có sẹo a."
"Thật sự, một khối rất lớn!"
"Tớ làm sao cảm thấy...... Giống như trên mặt học bá a?"
"...... Thật sự giống nhau!"
"Giống như sẹo tình lữ!"
"Ha ha ha ha......Cậu đừng nói, thật đúng là giống!"
"Học bá cùng chạy toàn bộ hành trình, không phải đối hoa hậu giảng đường có ý gì đi?"
"Chỉ có tớ cảm thấy, hai người bọn họ rất xứng đôi sao?"
"Ai, ta cũng cảm thấy!"
"Ha ha ha ha, khoá CP lại!"
Điền Vũ tức giận đến mặt cũng vặn vẹo, thần mẹ nó tình lữ sẹo, sao có thể trùng hợp như vậy, Cố Lẫm trên mặt có cái vết sẹo, Nhan Niệm Niệm trên đùi cũng có một cái, còn đều là bỏng? Không phải là Nhan Niệm Niệm cố ý vẽ lên đi?
Cố Lẫm cũng Nhan Niệm Niệm chạy qua, thần thái anh thản nhiên, hơi thở vững vàng, một bên chạy một bên nói: "Niệm Niệm, đừng có gấp tăng tốc, đằng sau còn có thời gian, chú ý hô hấp."
"Rắc" một tiếng, lá cờ nhỏ trong tay Điền Vũ bị cô ta làm cho gãy đôi.
Nhan Niệm Niệm chạy phí sức hơn so với trước kia.
Kiếp trước sau khi chuyển tới Yến Thành cô cũng không có luyện tập chạy bộ, đối với cô mà nói đã qua một năm, cảm giác chạy bộ có chút tìm không chuẩn.
May mắn, từ hiện thực mà nói, cô đình chỉ chạy bộ cũng mới một tháng. Nhưng mà một tháng này cô trải qua không tốt lắm, cha mất ngoài ý muốn, cô lại chuyển tới Yến Thành, tâm tình vẫn luôn hậm hực, cũng nhờ lần trọng sinh về này mới chậm rãi tốt lên, hơn nữa dì Tiết còn điều dưỡng thân thể cho cô, tố chất của thân thể còn ổn.
Cố Lẫm cùng cô chạy toàn hành trình, chỉ cho cô hô hấp và biện pháp.
Mắt thấy chỉ còn một vòng cuối cùng, cổ họng Nhan Niệm Niệm phát khô, tim đập rộn lên, bắp chân đã cứng đờ, mồ hôi làm ướt đẫm quần áo trên người.
"Niệm Niệm, còn có thể kiên trì không? Cần nhanh lên." Cố Lẫm đau lòng mà nhìn cô.
Tiểu nha đầu mặt đỏ bừng, trên trán một tầng mồ hôi, hô hấp dồn dập, bộ ngực nhỏ phập phồng đến lợi hại. Anh rất muốn làm cô dừng lại, nhưng anh biết, tiểu nha đầu là người có nghị lực, cô làm việc không muốn bỏ dở nửa chừng.
Nhan Niệm Niệm cắn răng một cái, chạy nhanh về phía trước.
Cố Lẫm cũng tăng tốc, cách cô tàm khoảng nửa thước, mang theo cô hướng đích đến mà chạy.
Mạc Thừa Hi cũng đến đây, chạy ở cạnh ngoài đường băng, cùng Cố Lẫm một trái một phải, mang theo Nhan Niệm Niệm lao tới.
Có gió phất qua gương mặt, mồ hôi nhỏ giọt, mỗi một tiếng tim đập tựa hồ cũng vang vọng đến tai, Nhan Niệm Niệm nhìn chằm chằm thân ảnh Cố Lẫm phía trước, gắt gao mà chạy theo anh.
Bên tai truyền đến tiếng hoan hô, "Nhan Niệm Niệm!"
Nhan Niệm Niệm lảo đảo một chút, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống trên đường chạy, một đôi tay có lực ôm lấy cô, Cố Lẫm mặt xuất hiện ở trước mắt, "Niệm Niệm, đi thêm hai bước, chậm một chút." Mới vừa chạy xong không thể đột nhiên dừng lại, phải chậm rãi đi lại.
Kim Nhai cùng Mạc Thừa Hi đồng thời mang nước lại, Nhan Niệm Niệm trước mắt có chút choáng váng, nhìn không rõ lắm, Cố Lẫm đem nước trong tay Kim Nhai tiếp nhận, vặn ra, đưa đến bên môi Nhan Niệm Niệm.
Nhan Niệm Niệm nắm cái chai, tay cô chỉ cũng có chút run, Cố Lẫm giúp cô đỡ cái chai, rót mấy ngụm nước, cái loại cảm giác thiêu đốt trong cổ họng đã đỡ hơn nhiều.
Cánh tay Cố Lẫm nửa ôm lấy cô, mang theo cô ở trên đường băng chậm rì rì mà đi tới.
Mạnh Hiểu Viên, Kim Nhai, Miêu Thú cũng đi theo, thấy bộ dáng cô mệt đến một câu đều nói không nên lời, đã đau lòng, lại có chút ẩn ẩn kiêu ngạo.
"Không thể nào? Hoa hậu giảng đường chạy......Hạng nhất?"
"Thật bội phục, rất có nghị lực!"
"Học bá và hoa hậu giảng đường...... Cảm giác rất thân mật a."
"Chạy xong 3000m nào có sức lực, nếu là tớ khẳng định sẽ té xỉu, lão đại đỡ hoa hậu giảng đường, không có gì ghê gớm!"
Điền Vũ cũng tức muốn phát điên rồi, cô ta là hy vọng Nhan Niệm Niệm mệt chết, nhưng cô ta không hy vọng Nhan Niệm Niệm đến đầu tiên a!
Càng đừng nói, Cố Lẫm cánh tay ôm lấy cô, từ xa nhìn lại, Nhan Niệm Niệm giống như là dựa ở trong lòng ngực anh.
Đằng sau không có thi đấu, Nhan Niệm Niệm dọc theo đường băng chậm rãi đi nguyên một vòng, tim đập hô hấp mới dần dần vững vàng.
Uống thêm nửa bình nước, Nhan Niệm Niệm đi đến một bên, tìm cái bậc thang bắt đầu kéo duỗi.
Cố Lẫm giúp cô cùng nhau làm động tác kéo duỗi, như vậy có thể giảm thiểu sự đau nhức của cơ bắp, thoạt nhìn tiểu nha đầu còn rất có kinh nghiệm.
"Em chạy thứ mấy?" Nhan Niệm Niệm hỏi, cô vừa rồi trước mắt choáng váng, căn bản là không thấy rõ bản thân phía trước có người hay không, chỉ lo nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Lẫm, lỗ tai cũng là ong ong vang lên, chỉ mơ hồ nghe được có người kêu tên của mình.
Mạnh Hiểu Viên kích động mà kêu: "Hạng nhất!"
Cô ấy thấy Nhan Niệm Niệm làm xong động tác kéo duỗi, xông lên muốn ôm cô, bị con mắt hình viên đạn của Cố Lẫm đảo qua, bước chân khẩn cấp dừng lại.
Cố Lẫm tay nhẹ nhàng đáp ở trên vai Nhan Niệm Niệm, "Niệm niệm ——"
Nhan Niệm Niệm "Bá" mà một chút lui về phía sau hai bước, "Đừng dựa gần quá."
Cố Lẫm nhướng mày, không dám tin tưởng mà nhìn nhìn ngón tay thất bại của mình, tiểu nha đầu này qua cầu rút ván cũng có chút quá nhanh đi?
"Làm sao, ghét bỏ ông đây?" Cố Lẫm cong môi, cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô.
Tiểu nha đầu vừa mới bình ổn vận động xong, khuôn mặt nhỏ phấn đô đô, môi đặc biệt hồng nhuận, trên cổ trắng nhỏ còn mang theo mồ hôi, một giọt một giọt dừng ở trên da thịt kiều nộn trắng như ngọc kia, sợi tóc ở thái dương bị ướt đẫm mồ hôi, một sợi một sợi mà rũ ở bên gương mặt.
Loại bộ dáng vừa mới trải qua vận động kịch liệt này, thoạt nhìn mười phần...... Mê người.
Đôi mắt Cố Lẫm thâm vài phần.
Nhan Niệm Niệm ghét bỏ mà nâng cánh tay mình lên ngửi ngửi, "Có mùi mồ hôi."
Cố Lẫm sửng sốt một chút, thấp thấp mà nở nụ cười, "Vậy, về nhà tắm rửa?"
Nhan Niệm Niệm biết anh nói chính là biệt thự nhỏ, ngồi xe qua đó liền năm phút đồng hồ, cô rất muốn chạy nhanh đi tắm rửa, chính là......
"Em muốn chờ công bố thành tích." Trải qua việc các thầy giáo tăng ca thêm giờ phê duyệt, chiều nay liền sẽ có thành tích thi tháng. Nhan Niệm Niệm không lo lắng cho mình, cô là sợ mấy người Cố Lẫm không thi tốt đả kích đến sự tích cực trong học tập.
Cố Lẫm nhíu mày, hướng bốn phía nhìn nhìn, mang theo Nhan Niệm Niệm đi về phía chỗ khán đài.
Phía sau đại thụ cách đó không xa,, Đỗ Cai thật sâu mà hít vào một hơi.
Quá mê người!
Dáng vẻ vừa rồi kia của cô kia, vừa mới vận động xong, mặt đỏ tim đập mang theo mồ hôi, động tác áp chân kéo duỗi eo xuống của cô, thậm chí cô nâng cánh tay mình lên ngửi hương vị trên người, cô đối với mình vẻ mặt ghét bỏ, hắn lại hận không thể ôm lấy cô.
Đỗ Cai áp không được dục niệm tà ác dưới nội tâm.
Dựa theo cách nói của Cố Dao, Nhan Niệm Niệm là một bé gái mồ côi, cho dù hắn khi dễ cô, hẳn là cũng sẽ không có cha mẹ tới tìm hắn gây phiền toái.
Duy nhất có chút khó giải quyết chính là Cố Lẫm.
Chính là, nếu hắn thật sự đem Nhan Niệm Niệm bắt tới tay, Cố Lẫm khẳng định cũng sẽ không muốn cô nữa.
Tựa như chính hắn, nếu bạn gái hắn bị người đàn ông khác chiếm đoạt, hắn khẳng định sẽ ghét bỏ mà bỏ qua, về phần người đàn ông kia kia, có thể giáo huấn sẽ dạy một chút, không thể giáo huấn cũng sẽ không canh cánh trong lòng, dù sao cũng không phải thâm cừu đại hận, ph ụnữ có rất nhiều.
Đỗ Cai cầm nắm tay, Nhan Niệm Niệm......
Nhan Niệm Niệm cùng Cố Lẫm trở lại chỗ khán đài, Mạc Thừa Hi đón tiếp đi lên, liền ôm quyền, "Chúc mừng chúc mừng, danh hiệu thứ nhất a."
"Cùng vui cùng vui, cậu cũng là thứ nhất." Nhan Niệm Niệm cười tủm tỉm mà học theo bộ dáng ôm quyền của Mạc Thừa Hi.
Mạc Thừa Hi lắc đầu, "Không, tớ là thứ hai, cậu là người đứng đầu lớp."
"Đứng đầu lớp?" Nhan Niệm Niệm sửng sốt một chút, đột nhiên phản ứng lại đây, "Cậu nói chính là...... Thành tích thi tháng?"
Mạc Thừa Hi thở dài: "Đúng rồi, làm sao bây giờ, hiện tại tớ cảm thấy mặt có chút đau."
Lần trước Nhan Niệm Niệm nói thành tích không tốt như cậu, cậu vậy mà không nghe ra người ta chỉ là đang khiêm tốn, còn dõng dạc mà nói "Không tốt như tớ là bình thường", không nghĩ tới hiện tại chịu khổ bị vả mặt. .
Truyện Đoản VănNhan Niệm Niệm cũng nhớ tới chuyện lần trước, cô có chút buồn cười, càng có rất nhiều áy náy.
Mạc Thừa Hi là dựa vào thực lực của chính mình, mọi lần đều là người đứng nhất lớp. Cô lại là so người khác học nhiều hơn một năm cấp ba, tương đương với gian lận. Kiếp trước, không có trải qua thời điểm một năm này, cô chính là chưa thi vượt qua được Mạc Thừa Hi.
"Thật xin lỗi, tớ, tớ không phải cố ý." Lông mi mảnh dài của Nhan Niệm Niệm chớp chớp, đôi mắt tròn xoe như nai con tràn đầy áy náy.
Mạc Thừa Hi đối với phản ứng của cô có chút tò mò, lại nói tiếp, thời điểm cậu vừa mới thấy cô, cô liền lộ ra vẻ mặt áy náy này, thật giống như cô làm cái chuyện gì rất có lỗi với cậu, nếu không phải đối với trí nhớ của mình cậu phi thường tự tin, cũng phải hoài nghi trước kia hai người có có phải từng gặp mặt hay không.
"Thành tích thi tháng công bố rồi?" Cố Lẫm trầm giọng hỏi.
"Phải," Mạc Thừa Hi gật gật đầu, "Về phòng học là có thể nhìn thấy." Lại nói tiếp, tâm địa của các thầy giáo cũng đủ hư, cố ý chậm chạp đây mà, rốt cuộc ở trước một ngày quốc khánh liền công bố thành tích, nói vậy rất nhiều bạn học đều không có tâm tư nghỉ ngơi chơi đùa.
Nhan Niệm Niệm ngẩng đầu lên nhìn Cố Lẫm, "Vậy, chúng ta đi xem thành tích trước?"
Cố Lẫm: "Ừm, xem thành tích xong liền trở về tắm rửa."
Thông báo: Diệp sẽ ngừng đăng truyện, cả 2 bộ, Diệp chuẩn bị thi cho nên không có thời gian edit, Diệp sẽ cố tranh thủ để edit rồi khi nào trở lại Diệp sẽ up bù.
Chắc tầm cuối tháng là Diệp sẽ quay lại. Yên tâm, không drop đâu ^^