“Cố Miên tiên sinh, bạn nhỏ Cố Tuyết Đoàn, còn có bạn nhỏ Cố... Bánh Trôi.” Nhân viên công tác nhìn tổ hợp kỳ quái này, một con người, trên vai ngồi một con báo bạch tạng? Thứ đang ôm là...
Cố Miên kịp thời mở ra tã lót, bên trong lộ ra khuôn mặt em bé đáng yêu. Khuôn mặt bầu bĩnh đầy thịt, đôi mắt đen tròn xoe, bởi vì buồn ngủ nên trong mắt ầng ậc nước, kết quả rà quét chủng tộc là “nhân loại”.
Nhân viên công tác phớt lờ cảm giác quái dị trong nháy mắt, nói: “Cho tôi xem visa của bạn một chút.”
Cố Miên ấn ấn vào quang não, cho xem visa và thông tin cá nhân của mình, còn có visa của báo tuyết nhỏ và Bánh Trôi, thuận lợi thông qua.
“Đây là giấy thông hành ở Thủ Đô Tinh của mọi người, chúc mọi người có một cuộc sống vui vẻ ở Thủ Đô Tinh.”
Rà quét qua giấy thông hành, đi qua cửa hải quan sân bay, Cố Miên thở phào nhẹ nhõm.
Hôm trước cậu cũng mới phát hiện. Ở trong nhà mọi thứ đều bình thường, nhưng chỉ cần gấu trúc con ra khỏi cửa, nó sẽ biến thành bộ dáng em bé nhân loại, mặc dù Cố Miên biết động vật thức tỉnh thần lực đều có thể biến thành nhân loại, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy.
Nhưng điều kỳ lạ là, thiết bị kiểm tra không đo lường được chủng tộc của gấu trúc con. Vì vậy hôm trước khi Cố Miên mang nó đi báo án ở đồn cảnh sát cũng đành bất lực trở về, cảnh sát cho rằng cậu nói đùa nên chỉ tùy tiện ghi chép rồi đuổi về.
Trong hai ngày này, Cố Miên đã tìm ra quy luật đại khái. Khi Bánh Trôi ở trong một môi trường khiến nó cảm thấy cực kỳ an toàn, nó sẽ duy trì hình dạng gấu trúc ban đầu, mà nếu ở trong một hoàn cảnh xa lạ, nơi có người xa lạ, sẽ lập tức biến thành hình người.
Nhưng đến giờ vẫn chưa biết nguyên lý là gì.
Cố Miên đi một vòng quanh đại sảnh sân bay, nhanh chóng tìm được nơi báo cáo điểm danh của Tinh Không. Mấy ngày nay chủ bá từ khắp các tinh cầu lần lượt đến, phía quan chức phân công một số nhân viên đi tiếp đón.
Nhân viên công tác phụ trách cậu cầm lấy quang não của cậu nhập thông tin, trong quá trình chờ đợi, Cố Miên bị thu hút bởi một biển quảng cáo.
Một đoạn quảng cáo công cộng đang được chiếu, bối cảnh là trong một rừng trúc, loáng thoáng thấy được một bóng dáng bụ bẫm mập mạp, đen trắng giao nhau trong rừng trúc... hả?
Rừng trúc, đen trắng... gấu trúc?
Bánh Trôi nhỏ trong tã lót dường như cũng bị quảng cáo thu hút, mở đôi mắt buồn ngủ, cắn ngón tay xem màn hình. Mà báo tuyết nhỏ lại có vẻ không chút hứng thú nào, liếc nhìn một cái rồi uể oải rời tầm mắt.
Trong góc quảng cáo có đề tên diễn viên, Cố Miên chỉ kịp nhìn được mấy chứ “Nhị Thập Tứ”, liền nhanh chóng lướt qua. Cố Miên âm thầm ghi nhớ quảng cáo này và ba chữ “Nhị Thập Tứ”, đang định nhìn kỹ, lại nghe thấy có người đang gọi cậu.
“Cố tiên sinh, đợi đã lâu, tôi là Phương Lôi Na, để tôi đưa cậu về chỗ ở trước. Hành lý có nặng không, để tôi giúp cậu kéo.”
Nhân viên công tác tiếp đón Cố Miên là một cô gái xinh đẹp nhiệt tình, sau khi nhập thông tin của Cố Miên liền quay lại. Phương Lôi Na không dấu vết liếc nhìn báo tuyết nhỏ một cái, bắt tay với Cố Miên.
Thái độ của cô rất tốt, không quá gần gũi, cũng không quá lạnh lùng có lệ.