Gấu trúc con ngơ ngác mở to mắt nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, sau khi xác nhận hơi thở là của “anh trai Đoàn Đoàn” trước đó, nó lại chậm chạp bò từ chân giường về phía Cố Miên.
Một lần nữa bị ném đi đầy lạnh lùng.
Hơn nữa trước mặt còn dựng lên một kết giới trong suốt, nó có thể bò đến bất cứ nơi nào, ngoại trừ bên cạnh Cố Miên.
Gấu trúc con ngây ngẩn cả người, sau một lúc mếu máo, trong họng phát ra âm thanh uất ức dồn dập.
Cố Miên ngủ rất say, trong vô thức muốn gãi lông an ủi gấu trúc con sắp khóc, nhưng vươn tay lại chạm vào cơ ngực và cơ bụng săn chắc, cậu ngẩn ngơ—-sau đó, tay của cậu bị một đôi tay khác nắm lấy.
Cố Miên mơ mơ màng màng hỏi: “Bảo bảo?”
Ánh mắt người nọ hơi cứng đờ, cắn lòng bàn tay cậu như muốn trút giận.
Lúc này Cố Miên vốn muốn tỉnh lại, nhưng không biết vì sao, có thứ gì đó nặng trĩu đè ở ngay mí mắt, khiến cậu cảm thấy mệt mỏi không thể tỉnh lại được. Tiềm thức cậu phán đoán một chút, nhẹ giọng dỗ dành: “Đoàn Đoàn… ngoan.”
Cảm giác và hơi thở này thật sự là báo tuyết nhỏ của cậu, nhưng cảm xúc khi chạm vào lại hoàn toàn khác nhau. Đầu óc Cố Miên thật sự không thể suy nghĩ thêm gì nữa, như thường lệ mà hôn lên mu bàn tay, ôm “tiểu tổ tông”, tiếp tục ngủ.
Gấu trúc con cảm thấy cực kỳ uất ức bất lực, di chuyển đến vị trí gần Cố Miên nhất, cách kết giới trong suốt. Chẳng mấy chốc, lực chú ý của nó bị dời đi, đôi mắt tròn xoe nhìn hai người đầy tò mò.
Gần gũi quá.
Sóc Hàn mím môi, nhìn chăm chú vào thanh niên trước mắt. Anh muốn duỗi tay giúp Cố Miên gạt đi sợi tóc rơi rụng trên trán, nhưng lòng bàn tay lại vô tình chạm vào đôi mắt của cậu, lông mi tựa như cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, anh rút tay lại như thể bị bỏng.
Ánh trăng xuyên qua rèm trắng, trải dài xuống sàn nhà.
Mỗi hơi thở đều cảm thấy khó khăn.
Anh yên lặng nhìn Cố Miên, đôi mắt xanh xám dần dần lộ ra vẻ bị mê hoặc. Anh vươn tay, ngón trỏ trượt từ giữa lông mày đến đuôi mắt cậu, hình dáng rất thích hợp để hôn môi—
“...”
Quang não đột nhiên lâp lòe dồn dập.
Sắc mặt Sóc Hàn trầm xuống, vừa không vui vừa không kiên nhẫn mà nhìn chằm chằm vào quang não kia. Lần trước cũng thế, anh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc xem có nên bóp nát thứ ngu xuẩn chỉ biết quấy rối này hay không.
Cuối cùng anh vẫn từ bỏ, cầm quang não rời khỏi phòng ngủ. Khi rời đi, anh thuận tay túm lấy sau cổ gấu trúc con, gấu trúc con hoảng loạn vung vẩy bốn chân trong không trung, bị Sóc Hàn ném lên sô pha ở phòng khách.
“Tốt nhất ông nên có việc gấp.” Anh đứng trên ban công kết nối với quang não, thờ ơ nói: "30 giây.”
Dù ở khoảng cách xa như vậy, thần công Finnick vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có loại nguy cơ đầu mình sẽ bị rơi ra bất cứ lúc nào. Ông ta tăng tốc, cố gắng giải thích nhanh chóng và rõ ràng nhất có thể:
“Bệ hạ, khoang cứu hộ hình quả trứng đã được chúng tôi kiểm chứng rõ ràng, là gấu trúc nhà họ Oa, kết quả giám định tạm thời không có mối uy hϊếp nào, tư liệu sẽ được gửi đến quang não của ngài.”
“Mặt khác, vấn đề của công tước Khắc đã được xử lý xong, chúng ta có thể trở về Thủ Đô Tinh trong thời gian sắp tới, ngài dự định khi nào sẽ trở về...”
Trở về, tiếp tục làm hoàng đế?