Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, ánh trăng tỏa xuống mặt đất, âm thanh sóng triều trầm thấp mà êm dịu truyền đến từ xa xa.
“Đúng rồi, ca hát, hôm qua đã hứa với Đoàn Đoàn và mọi người.” Cố Miên vùi đầu vào sau gáy báo tuyết nhỏ cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Muốn nghe cái gì?”
Báo tuyết nhỏ nghiêm túc suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc mà rối rắm kia suýt nữa khiến Cố Miên bật cười. Cậu duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm, sau cổ và lưng báo tuyết nhỏ, thì thầm nói: “Cái gì cũng được, cứ từ từ mà nghĩ, chỉ cần Đoàn Đoàn nhà ta vui vẻ.”
Báo tuyết nhỏ vô ý thức quay đầu cọ cọ vào tay Cố Miên, nhắm mắt lại.
Quả thực rất khó lựa chọn.
Nó muốn nghe quá nhiều bài.
“Rất khó quyết định sao? Vậy để anh hát cho em nghe một bài đồng dao nhé, được không?” Cố Miên nhẹ giọng nói: "Hy vọng đêm nay Đoàn Đoàn nhà ta có một giấc mơ đẹp.”
Cậu hôn lên tai báo tuyết nhỏ:
“Không sao đâu, nếu em thích, ngày nào anh cũng sẽ hát cho em nghe một bài. Hát đến thật lâu sau, Đoàn Đoàn nhỏ trở thành Đoàn Đoàn lớn, trở nên vừa cao vừa mạnh mẽ, ôm đều không ôm được...”
Báo tuyết nhỏ nhìn cậu với đôi mắt xanh xám, ánh mắt hơi tối, phản chiếu ánh trăng và ánh sáng bầu trời.
Nhân loại của nó nói rằng, muốn cùng nó lớn lên.
Lần đầu gặp mặt là như thế, đến hiện tại vẫn vậy.
Theo như lời Cố Miên nói, trong đầu mọi người dường như đều có thể hiện ra được hình ảnh cụ thể. Cố Miên là người khiến người ta rất dễ dàng liên tưởng tới “tương lai”, khi ở bên cạnh cậu, mọi thứ trong sinh hoạt đều trở nên gọn gàng ngăn nắp, trong nháy mắt có thể nhìn đến tương lai thật lâu về sau.
Xuân hạ thu đông, củi gạo mắm muối.
Nhưng trong lòng vẫn nảy sinh nỗi chờ mong như cũ, chờ được cùng cậu đếm qua từng tháng năm tuổi tác.
[Mèo Méo Meo Mèo Meo: Tui không muốn nghĩ đến bất cứ điều gì nữa...]
[Tong nhà có quặng: Tui rất thích cảm giác Miên Miên ôm lấy Tuyết Đoàn, nhỏ giọng nói chuyện ở bên tai thế này, giống như thể tui cũng được anh ấy ôm vào lòng quan tâm chăm sóc huhuhu]
[Lộc lộc có thể: Tự nhiên hốc mắt cảm thấy hơi ê ẩm, tui bị làm sao vậy trời QAQ, tui cũng muốn cùng Miên Miên bước qua năm này đến năm khác.]
Số lượng người xem không ngừng tăng lên, gần được 30 vạn, nhưng từng tầng làn đạn lại ngày một ít đi.
Tất cả người xem đều an tĩnh lại, đắm chìm trong bầu không khí độc đáo này.
Cảm giác thoải mái sau khi ăn uống no nê khiến người ta mơ màng buồn ngủ, âm thanh của nhân loại bên cạnh dịu dàng vô cùng, hình ảnh phác họa ra cũng khiến người ta mơ ước. Cùng lúc đó, bàn tay ấn nhẹ lên da và khớp xương làm dịu đi mọi khó chịu và đau nhức, lan tỏa ngọn lửa ấm áp khiến lòng người an tâm.
Ngân Hà lay động, gió đêm nhẹ nhàng.
Muốn cùng nhau trải qua tháng đổi năm dời, lại muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại trong khoảnh khắc này, vô số lần trải qua buổi đêm đầu xuân ấy, cùng chàng thanh niên bên cạnh không làm gì cả, vĩnh viễn không bao giờ đủ.