Video kết nối của Nhị Thập Tứ Oa gửi đến ba mẹ nhanh chóng được chấp thuận.
Trên màn hình xuất hiện hai con gấu trúc bụ bẫm y hệt nó, gấu trúc bên trái đeo kính râm và quàng khăn lụa, là Mộc Oa mẹ của Nhị Thập Tứ Oa, gấu trúc bên phải đội mũ kết, mặc quần đi biển, là Nhị Thập Oa bố của Nhị Thập Tứ Oa.
Oa gia sinh sản nhiều năm như vậy, đã sớm trở thành một tộc đàn khổng lồ, Mộc Oa và Nhị Thập Oa cũng không có quan hệ huyết thống.
Nhị Thập Oa nằm dưới ô che nắng ngủ gật, duỗi chân gãi cái bụng tròn vo trắng như tuyết của mình.
“Con yêu, mẹ và ba của con đang nghỉ phép ở Hawaii trên địa cầu cổ đại.” Trên tay Mộc Oa cầm một chiếc gương trang điểm, nhìn xung quanh: “Sao con lại gọi cho chúng ta, không phải hôm qua con mới gọi sao….”
Bà dừng một chút, rồi bỗng nhiên nhận ra điều gì đó bằng trực giác của người mẹ:
“Con yêu, có phải liên quan đến tổ tiên của con không?”
Bọn họ vất vả lắm mới xin được suất đến nghỉ phép tại địa cầu cổ đại, còn phải ở đây bốn tháng, số lần liên lạc với bên ngoài hữu hạn, thông thường không có chuyện gì sẽ không gọi điện trò chuyện. Thời điểm này mà gọi điện, chắc chắn có chuyện gì quan trọng.
Sau lưng Mộc Oa, động tác cào bụng của Nhị Thập Oa khựng lại.
Hai con gấu trúc cùng lúc nhìn con mình đầy tha thiết.
“Ừm, ba, mẹ, con...”
Nhị Thập Tứ Oa sờ cái đầu tròn vo của mình, lời nói bỗng nhiên khựng lại bên môi.
Nó nên nói cái gì? Nói nó đã phát hiện ra một nhân loại nghi ngờ là tổ tiên?
Thời gian đã qua lâu rồi, cũng qua nhiều thế hệ như vậy, bọn họ không ai biết thanh niên nhân loại kia trông như thế nào, thanh âm ra sao, chỉ còn sự thân mật và gắn bó sâu sắc khắc ghi trong huyết mạch, truyền từ đời này sang đời khác.
Trước khi qua đời Đại Oa đã nói rằng người đó sẽ trở về, tất cả gấu trúc đều tin chắc vào điều đó.
Tổ tiên thích uống trà, họ tích lũy hàng tấn lá trà; tổ tiên thích nhặt mấy động vật nhỏ mang về nhà, họ đầu tư hàng chục quỹ từ thiện cho trẻ em lang thang; tổ tiên thích nghe dân ca, mỗi con gấu trúc đều có thể ca hát và chơi ghi ta.
Niềm tin không thể giải thích này đã chống đỡ cho bọn họ rất nhiều năm, không ngừng tìm kiếm… không ngừng thất vọng.
Bao năm qua, thỉnh thoảng có nhân loại dùng danh nghĩa tổ tiên để lừa gạt họ.
Lừa đảo để kiếm tiền và danh vọng chỉ là thứ yếu, nhưng mỗi lần đặt kỳ vọng cao chỉ để rồi nhận lại thất vọng, cảm giác đó quá đau đớn.
Lỡ như lần này không như vậy thì sao?
Nó sẽ tự mình đi tìm, sau khi xác nhận sẽ thông báo cho ba mẹ và gia tộc, vậy vẫn kịp.
“Không phải.” Nhị Thập Tứ Oa miệng nhanh hơn não phủ nhận, nó gãi đầu nói: “Con chỉ muốn mượn phi thuyền của ba một chút, bạn học cũ của con ở Thiên Trà tinh hệ đột nhiên bị bệnh, con muốn đi thăm.”
Vốn dĩ Mộc Oa cũng chỉ thuận miệng hỏi.
Mộc Hoa thở dài, tiếp tục nhìn vào gương trang điểm ngắm nghía chiếc khăn lụa mới mua của mình, Nhị Thập Oa thất vọng nằm ngửa trên cát, xua tay lẩm bẩm nói:
“Ở Thủ Đô Tinh hình như có ba phi thuyền, thích dùng cái nào thì lấy cái đó.”
“Dạ được, cảm ơn ba.” Nhị Thập Tứ Oa có chút không chờ nổi.