Chương 14: Có chút nghiện

Muối tắm là bạc hà mèo đã được phơi khô tạo thành, cộng thêm một ít thành phần khác, rất nhanh đã tan vào trong nước, hoà vào trong không khí mờ mịt.

Mùi bạc hà thoang thoảng tỏa ra. Cố Miên khống chế lượng bạc hà mèo, lượng này sẽ không làm cho báo tuyết kích động hoặc sinh ra ảo giác, nhưng sẽ làm cho nó cảm thấy thoải mái mà vui vẻ.

“Thử xem có thích không? Hôm nay thời tiết đã mát hơn một chút, ngâm suối nước nóng vào thời tiết này hẳn là rất thoải mái.” Cố Miên ôm con báo tuyết nhẹ nhàng đặt bên cạnh hồ, gãi gãi sau tai nó: “Đúng rồi, hôm nay trời có sao, có đẹp không?”

Tiểu Báo Tuyết duỗi vuốt thử nước một chút.

Sau đó, không đợi Cố Miên đến ôm, nó đã tự mình bước vào trong ao.

Giờ phút này, cảm giác của khán giả vô cùng nhập tâm.

Theo giọng nói dịu dàng của Cố Miên, bọn họ lập tức cảm giác được nhiệt độ không khí thật sự đã giảm xuống, bây giờ là đầu xuân nên thời tiết lúc ấm lúc lạnh. Làn da tiếp xúc với không khí cảm thấy mát mẻ, trong khi nguồn nhiệt duy nhất đang ở phía trước.

Sau khi thêm muối tắm vào thì nước hồ lộ ra chút màu trắng sữa, chóp mũi dường như có thể chạm vào hơi nước ấm áp cùng hương thơm thoang thoảng, tiếng nước chảy tí tách.

Thái độ của Cố Miên luôn như vậy, rất tùy ý lại dịu dàng, giống như cho dù bạn quyết định như thế nào thì cậu đều sẽ đồng ý, mà mục đích cuối cùng của cậu chỉ là muốn làm bạn vui vẻ.

Trong tầm nhìn rộng rãi, ánh đèn mờ nhạt, ngân hà đầy trời giống như đang chạy về phía bọn họ, hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh thoáng cái đã hòa tan sự khẩn trương cùng chút sợ hãi vốn có, làm cho mọi người thậm chí bắt đầu chờ mong cảm giác nước nóng tiếp xúc với làn da kia.

Một giây sau, dòng nước ấm áp chảy xuôi nhẹ nhàng tràn lên quanh người.

Vô số người đồng thời mở to hai mắt!

Xúc cảm khi dòng nước ấm nhẹ nhàng chậm rãi chảy qua mỗi một tấc da, mang theo mùi bạc hà mèo cùng một chút mùi muối biển, cảm giác thoải mái vừa vặn làm cho da đầu người ta có chút tê dại. Trong nháy mắt vừa xuống nước kia, giống như một bước bước vào một giấc mộng ấm áp, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đầu xuân, ngân hà, bóng đêm, gió đêm.

Thính giác và thị giác cùng cảm giác đồng thời đạt tới trạng thái thoải mái nhất, làm cho người ta không nhịn được mà muốn nheo mắt lại, đắm chìm vào giờ phút này.

Hơn nữa, tất cả còn xa hơn thế.

Sau khi bước đầu thích ứng được với nhiệt độ nước, rất nhanh họ đã cảm nhận được từng cái vuốt ve nhẹ nhàng chậm rãi phủ xuống người.

Ngón tay của thanh niên thon dài lại ấm áp, cậu xoa bọt biển ở lòng bàn tay lên, cùng với dòng nước ấm chảy xuôi qua, nhẹ nhàng chậm rãi trấn an từ sau gáy rồi cằm lại di chuyển đến lưng, mang đi tất cả dơ bẩn cùng cái lạnh ẩn giấu bên dưới, làm cho mỗi một tế bào dường như đều phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Tiểu Báo Tuyết vô thức vẫy đuôi, cọ qua lòng bàn tay Cố Miên.

“Anh có chuẩn bị một ít rượu việt quất, lát nữa cho em nếm thử.” Cố Miên nói.

Vừa dứt lời, chóp mũi dường như đã ngửi được mùi hương của việt quất hoà quyện với hương rượu tinh khiết, làm cho người ta hít vào một chút cũng có thể hơi choáng váng. Sau khi ngâm suối nước nóng thoải mái thì lại có thể ăn một nồi lẩu nóng hổi, cùng với rượu việt quất ướp lạnh ngon miệng...

Cố Miên luôn biết cách sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.

Làn da của người thanh niên ấm áp mà nhẵn nhụi, khiến cho người ta cảm giác cậu còn nhẹ nhàng hơn so với bóng đêm. Ngâm suối nước nóng khi thời tiết chuyển lạnh, nướng thịt lúc chạng vạng bên bờ biển, xoa bóp và trà nóng sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhịp sống được cậu đẩy đến vị trí thích hợp nhất, điều mọi người cần làm dường như chỉ có tin tưởng cậu, ỷ lại và quyến luyến sự chăm sóc của cậu.

Thật sự là làm cho người ta có chút nghiện.