Chương 1

Trương Niệm Sơ cảm thấy đau đầu kinh khủng, khó khăn mở mắt ra.

“Tỉnh, tỉnh rồi! Cha đứa nhỏ ơi, mau tới đây!” Chỉ thấy người phụ nữ kêu to vui mừng mà chạy ra ngoài.

Trương Niệm Sơ hơi đực ra. Cô nhìn căn nhà chỉ có bốn vách tường bằng đất, cái giường khẽ nhúc nhích một chút liền “kẽo kẹt” rung rinh, con nhện giăng tơ ở bên trên góc phòng, mạng nhện chỉ thiếu chút nữa là rơi trên mặt cô rồi.

Cạnh góc tường còn đặt một cái thùng phân, cái này Trương Niệm Sơ đã từng thấy ở quê của bà nội, là người nhà quê cố ý giữ lại “sản phẩm thừa” để làm phân bón cho.

Cũng không biết cái thùng đó có được rửa sạch hay không mà lúc này trong phòng nồng nặc mùi khai của nướ© ŧıểυ, làm Trương Niệm Sơ ngửi thấy có chút muốn ói.

“Chỗ này là chỗ nào vậy, mình tăng ca nhiều quá nên xuất hiện ảo giác à?” Đây là mơ ư? Nhưng mơ sao lại có thể ngửi được mùi?”

Trương Niệm Sơ nhéo mạnh vào mặt một cái, má ơi, đau vãi chưởng. Nằm mơ mà cảm giác đau được á?

“Bé tỉnh rồi hả con.”

Trương Niệm Sơ còn chưa kịp nghĩ nhiều, trước mắt đã xuất hiện một ông chú tóc hoa râm, nhiều râu, dáng vẻ trông rất nghiêm túc. Lúc này đây ông ấy đang quan tâm hỏi han Trương Niệm Sơ.

Trong nhất thời Trương Niệm Sơ không biết phải trả lời như thế nào, cô cảm thấy giấc mơ này siêu chân thật, trước kia cô nằm mơ đều không thấy rõ mặt người nhưng giấc mơ này đến cả nếp nhăn trên mặt chú kia cũng sắc nét full HD luôn.

“Niệm Sơ nhà ta sẽ không sặc nước ngu luôn chứ? Có con gái nhà ai không biết bơi mà lại nhảy xuống nước cứu người như con không hả, Lý Thúy Hoa kia bình thường đều đối nghịch với mẹ, mà con vì cứu cháu bà ta suýt nữa đã bỏ mạng rồi? Haizz…” Người phụ nữ bên cạnh nghĩ đến con gái duy nhất của mình lại trở thành như vậy, khó tránh khỏi đau lòng mà càm ràm trách cứ.

“Bà nói cái gì vậy, thấy người ta rơi xuống nước sao lại nhắm mắt làm ngơ không cứu chứ? Con gái chúng ta là cô gái có nhân phẩm đáng giá toàn đại đội đấy. Bà là mẹ con bé, ở bên ngoài cũng không được nói bậy bạ như thế.” Ông chú trung niên bị lời nói của bà thím chọc giận đến râu không ngừng rung rung. Ông cũng đau lòng chứ bộ, nhưng ông thật tình rất kính nể tinh thần vì người quên mình của con gái. Hiện giờ ông cực kỳ tự hào về con gái mình.

Trương Niệm Sơ nghe xong, đầu óc ầm vang một tiếng, tựa như sét đánh giữa trời quang: Chẳng lẽ mình xuyên sách?