Chương 2: Là omega

“Thiếu tướng Mạch của quân đoàn Đệ Nhị nhà chúng ta, cuối cùng cũng xuất hiện!”

Khi Mạch Ngôn trở về căn cứ của quân đoàn Đệ Nhị, vừa mới tiến vào gian nghỉ ngơi của mình, thì hắn nghe thấy một giọng nói đâm chọt móc mỉa truyền ra từ bên trong, hai tay buông thõng bên người không khỏi siết chặt lại, giọng điệu cũng cứng rắn lạnh lùng hơn trước kia vài phần: “Anh đến đây làm gì?”.

“Làm gì? A!” Âu Khắc cứ như vừa nghe được trò đùa nào buồn cười lắm vậy, cực kỳ vui vẻ đứng lên, đi về phía người đang đứng bất động ngoài cửa, hơi cúi người ngửi mùi hương trên người đối phương: “Chỉ sợ, chẳng ai trong cả cái Liên Bang này nghĩ đến việc, thiếu tướng Mạch có sức chiến đấu mạnh mẽ, vậy mà lại là một Omega, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ rất thú vị.”

Vốn hắn ta chỉ cảm thấy. diện mạo của Mạch Ngôn đúng gu hắn ta, dù có là Beta thì cũng có thể quen chơi cho bớt chán, nhưng không ngờ hắn ta lại vô tình phát hiện được một bí mật động trời, đáng tiếc chưa kịp đánh dấu thì anh đã trốn mất.

Đột nhiên có người đến gần mình như vậy, lại nghe được lời hắn ta nói, Mạch Ngôn nắm tay lại siết chặt thêm hai phần. cố gắng kiềm chế xúc động muốn động thủ của mình.

Âu Hách lại chẳng để tâm đến sự nhẫn nhịn của anh, khi ngửi được pheromone của Alpha khác trên cơ thể anh, khóe miệng anh ta nâng lên một độ cong trào phúng và ác liệt: “Tôi còn tưởng anh kiên cường lắm cơ, đã biến thành dáng vẻ đó rồi đó mà vẫn còn có thể thoát khỏi tay tôi, thành ra lại để người khác được lợi, đánh dấu tạm thời, sao? Người kia không nhận ra anh à?”

“Nếu không phải cậu hạ thuốc vào rượu…” Thì sao thuốc ức chế của tôi lại mất tác dụng.

Trong mắt Mạch Ngôn lóe lên ánh lửa, chỉ nói đến đây rồi không nói gì thêm nữa, anh dời tầm mắt rồi đi thẳng vào phòng, lại thấy một bàn tay nắm lấy bat vai mình, sự phẫn nộ dồn nén đã lâu cuối cùng cũng bùng nổ, anh trở tay bắt lấy cánh tay đang đặt trên vai mình, dùng chân phải đá thẳng vào người phía sau chẳng chút lưu tình.

Âu Hách không ngờ đối phương chẳng nói lời nào đã động thủ, trong lúc nhất thời, vì chưa kịp phản ứng lại nên bị người đạp ra khỏi phòng, còn chưa kịp đứng vững đã thấy mấy quả cầu lửa lao ra khỏi của, hai tay bắt chéo, tạo ra một lớp nguyên tố thổ dày nặng che lại trước người hắn ta, quả cầu lửa đập vào vách tường tóe ra vô số đốm lửa rơi xuống đất rồi biến mất, cảm thấy chỗ bị đá ở bụng còn hơi đau đớn, sắc mặt Âu Hách càng thêm u ám.

Nơi này là khu nghỉ ngơi của quân đoàn Đệ Nhị, tuy rằng bây giờ mọi người đều đang ở khu huấn luyện, động tĩnh mà hai dị năng giả cấp năm gây ra vẫn sẽ khiến người khác chú ý, thấy động tĩnh này là do hai thiếu tướng trong quân đoàn của bọn họ gây ra do xung đột, trong lúc nhất thời, bọn họ nhìn nhau chẳng biết có nên tiến lên ngăn cản hay không.

“Chuyện gì đây?” Đột nhiên, sau lưng mấy vị binh lính đang hóng hớt vang lên một giọng nói uy nghiêm, mọi người mới hoàn hồn lại, xoay người hành quân lễ trang nghiêm: “Thượng tướng.”

“Hai người các cậu, không biết đây là đâu à?” Âu Văn nhìn dị năng dao động vẫn còn chưa kịp tan đi trên mặt đất, thì biết ngay hai người này đã làm ra chuyện tốt gì, khu nghỉ ngơi của quân doanh cấm đánh nhau, thấy một người là con trai mình, một người là cấp dưới đắc lực của mình, càng thêm tức giận.

“Là anh ta động thủ trước.” Lúc này, Âu Hách cũng ôm một bụng lửa giận, chỉ tay thẳng vào Mạch Ngôn đang đứng trong phòng, kể tội.

“Muốn nói gì thì tí đến văn phòng tôi rồi nói.” Âu Văn liếc mắt nhìn hai người một cái rồi xoay người rời đi.