Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tui Là Người Qua Đường Giáp Trong Otome Game Vườn Trường

Chương 1: Tất cả người qua đường

Tôi là một người qua đường.

Phải nói rằng, ngoại trừ nam chính, nữ chính và nữ phụ, trong khuôn viên trường này tất cả mọi người đều chỉ là người qua đường.

Hôm nay, như thường lệ, tôi đi theo quân đội hội người qua đường, vây quanh cổng trường lớn, trong số những người qua đường khác, có một số cô gái lấy ra chai nước mình mang theo để làm ấm cổ họng. Nhiệm vụ của họ là làm cho hoàng tử trong trường tự hào. Khuôn viên trường vào thời điểm các nam chính xuất hiện. Tiếng hét vang vọng cả bên trong lẫn bên ngoài để chào đón sự xuất hiện của họ. Đây là công việc hằng ngày mà người qua đường phải hoàn thành.

Và hôm nay là một ngày trọng đại.

Hôm nay là ngày đầu tiên nữ chính đến trường.

Hay còn được gọi là ngày trò chơi bắt đầu.

Để có thể chào hỏi các nhân vật nam chính kịp thời trước khi họ đến trường, những người qua đường chúng tôi thường tập trung trước cổng trường nửa tiếng và đứng vào vị trí của mình theo sự sắp xếp của người dẫn đầu hội nhóm nhân vật quần chúng chúng tôi, để tránh xảy ra kịch bản ngoài ý muốn.

Đặc biệt là vào ngày này, khi nữ chính bắt đầu nhập học.

Tất cả mọi người ở đây đều không muốn bất kỳ tai nạn nào xảy ra trong cốt truyện. Những người đứng bên trong là những người gần gũi nhất với các nhân vật chính, họ có thể nhìn thấy rõ ràng những hành động của nam chính, nữ chính. Do đó, những người này cảm thấy có trách nhiệm nặng nề nên họ uống hết nước trong chai nước để giải tỏa căng thẳng mệt mỏi.

Vì chỉ là người qua đường giữa những người qua đường nên tôi chỉ cần đứng ở bên ngoài nên cũng không lo lắng đến thế.

Không biết lần này nữ chính sẽ chọn nam chính nào?

Lúc này, một chiếc ô tô sang trọng thu hút sự chú ý vì thiết kế sang trọng, cực ngầu đang chậm rãi dừng lại trước cổng trường, dù nhìn bao nhiêu lần tôi vẫn có cảm giác nó trông rất giống hình dáng của một chú chó xúc xích.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng những âm thanh nuốt chửng không đều của những người qua đường xung quanh, không biết là do chiếc xe quá dài phía trước hay do sắp chấp hành kịch bản.

Người tài xế bước xuống xe và cung kính mở cửa.

Mọi người, kể cả tôi, đều nín thở.

Giây phút này hoàn toàn im lặng.

Khoảnh khắc đôi giày da sáng bóng của một trong bốn vị nam chính bước xuống mặt đất, tôi đi theo đám đông và bộc phát không khí dồn nén trong l*иg ngực, một tiếng gầm chói tai vang vọng khắp bầu trời.

"Ahhhhhhhhhhhh!!! Hoàng tử bệ hạ!!!"

"Gah! Anh ấy đang nhìn tôi! Anh ấy đang nhìn tôi!"

" Oa oa ô ô ô ô! "

Những tiếng la hét chói tai xen lẫn những tiếng kêu lớn, giống như hoàn cảnh giáo phái mà cha mẹ tôi đã chết. Là một thành viên của giáo phái này, tôi không khỏi cảm thấy vui mừng vì đã chuẩn bị trước nút bịt tai.

La hét mấy lần, đây chính là nhiệm vụ của nhân viên bên trong, với tư cách là nhân viên bên ngoài, nhất định sẽ bị nữ chính sắp tới thu hút. Nhìn thấy các cô gái bên trong khóc lóc la hét, tôi không khỏi mừng rỡ vì mình chỉ là một người qua đường trong số những người qua đường, tôi chỉ đóng vai trò là thành viên làm nền trong cốt truyện đến chết.

Bốn nhân vật đẹp trai và ngay thẳng đó di chuyển giữa hai bức tường con người, họ có thể bình tĩnh tiến lên phía trước những tiếng ồn ào ầm ĩ ngay cả khi không có nút bịt tai, khiến tôi không khỏi kính nể.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện vớ vẩn.

Nữ chính xuất hiện!

Khoảnh khắc bóng dáng mảnh khảnh của cô ấy xuất hiện ở cổng trường, tiếng ồn ào do chúng tôi gây ra bỗng dừng lại, nhưng nhờ tiếng hét bất ngờ của người lãnh đạo, các cô gái vẫn tiếp tục điệp khúc điên cuồng này.

Nhưng dù là tôi, người qua đường hay bốn chư vị nam chính, mọi người đều đang quan sát đỉnh đầu của nữ chính mà không để lại dấu vết nào - màn hình chữ cỡ bảng đen dần dần hiện ra.

Chúng tôi gọi nó là một kịch bản.

[Holylia College là một trường cao đẳng quý’s tộc’s có lịch sử lâu đời. Những sinh viên có thể vào trường này đều là những người giàu có hoặc quý’s tộc’s. Và liệu một cô gái bình thường có thể có được một chỗ trong học viện nổi tiếng bậc nhất thế giới này?]

[Tôi hy vọng sẽ có được một số người bạn tốt trong những ngày tới. Cô gái đang mong chờ điều đó.]

[Lúc này, tiếng động truyền đến từ cổng trường đã thu hút sự chú ý của cô gái, cô không khỏi tiến lại gần nguồn phát ra âm thanh và muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.]

Khi văn bản của kịch bản xuất hiện vào thời điểm này, mặc dù tôi bị ngăn cách bởi nhiều lớp người, tôi vẫn cảm thấy sự lo lắng trong lòng của cô gái, người chịu trách nhiệm đóng vai người hâm mộ cuồng nhiệt lần này, chịu trách nhiệm vì sự tò mò của nữ chính chen chúc vào đám người mà “vô tình” đẩy nữ chính vào lòng đám người nam chính.

Nữ chính đến gần, mọi người cố gắng nhường một lối đi nhỏ cho cô trong không gian đông đúc, để cô đứng cạnh cô gái bên trong. Cô gái qua đường gọi tên các nam chính với giọng run như cầy sấy. Cô run rẩy và cố gắng đẩy nữ chính xuống. Bộ dạng đáng thương của cô khiến mọi người lo lắng rằng cô sẽ ngã xuống trước khi nữ chính kịp ngã.

Đúng như mong đợi, nữ chính đã ngã về phía các nhân vật nam chính đã chờ đợi cô ngay khi quần áo của cô được chạm vào.

Người bắt được cô là Âu Dương Thần, được mệnh danh là hoàng tử lãng mạn.

[Chàng trai trẻ đẹp trai đang ôm cô nhếch môi mỉm cười. Nụ cười lãng mạn và thoải mái lộ ra khiến các cô gái xung quanh anh đỏ mặt xấu hổ.]

Thấy vậy, các cô gái ở phía trong bức tường đều cố gắng hết sức để thể hiện hiệu ứng mặt đỏ bừng của mình, ngay cả cô gái vừa hoàn thành nhiệm vụ đẩy nữ chính xuống cũng lặng lẽ cúi đầu mặc cho khuôn mặt tái nhợt của mình, lén nhéo má đến khi đỏ.

“Mọi việc ổn chứ, nàng tiểu thư xinh đẹp?” Âu Dương Thần cố ý hạ giọng, cố gắng diễn đạt cái gọi là giọng nói có thể khiến lỗ tai các chị em bạn dì phụ nữ mang thai ngay khi nghe.

“Cảm ơn rất nhiều.” Nữ chính thoát khỏi vòng tay Âu Dương Thần, đôi má ửng hồng trịnh trọng cúi xuống cảm ơn.

“Giúp đỡ tiểu thư là nghĩa vụ của tôi, không cần phải nói lời cảm ơn. Dù sao, trên khuôn mặt kiều diễm này có một vết thương là một tổn thất lớn.”

Bất chấp sự chú ý tập trung của mọi người, Âu Dương Thần vẫn bình tĩnh và duy trì ba phần lãng mạn, ba phần thoải mái và ba phần mê đắm được mô tả trong kịch bản, với nụ cười dịu dàng và nói những câu thoại sến sẩm như một vở kịch opera. Mặc dù tôi không hiểu ba phần ba điểm có ý nghĩa gì, nhưng có thể mỉm cười nói ra những câu đáng xấu hổ như vậy cũng là một kỹ năng tuyệt vời.

"Nếu tiểu thư thực sự muốn cảm ơn tôi, liệu tiểu thư có thể cho tôi biết tên của nàng không?"

Bầu không khí dường như im lặng trong giây lát vì yêu cầu của Âu Dương Thần, ngay cả nữ chính cũng dừng lại:"Tên của tôi là…"

Mọi người đang chờ đợi tên nữ chính được điền vào.

"Lục Trà Xanh."