Chương 8

Hệ thống im lặng, bỗng nhiên lại buột miệng nói: "Đã phát hiện ra nam chính, ngay trên làn đường bên phải của cô."

Nghe vậy, Giang Chẩm Miên nhìn sang, chỉ thấy một dãy xe đang đợi đèn đỏ. Kính xe một chiều khiến cô không thấy gì cả.

Hệ thống nhắc nhở kịp thời: "Chiếc xe màu đen thứ hai."

Giang Chẩm Miên: "Dù cậu có nói cũng đâu có ích gì, tôi đâu có mắt xuyên thấu."

Cô liếc nhìn qua một lần rồi quay đầu lại, phủi bụi bẩn trên bắp chân, nhìn vết bầm vừa phải, cô nhíu mày, cắn răng chịu đau rồi tiếp tục bước về phía trước.

So với thái độ lãnh đạm của cô, hệ thống cực kỳ phấn khích, nhảy nhót trong đầu Giang Chẩm Miên như một chú sóc say rượu: "Hắn đã để ý đến cô rồi! Đang nhờ trợ lý hỏi danh tính của cô, trợ lý đã chụp ảnh rồi! Tuyệt vời, hắn chắc chắn sẽ sớm hẹn cô gặp mặt."

Năng lượng dồi dào dường như đang vẫy gọi nó.

Thực tế đúng như hệ thống nói.

Cố Tri Diệu ngồi trên xe, đang trên đường đến nhà hàng Tây, khi liếc nhìn ra ngoài thì thấy một cô gái dưới gốc cây. Cô ấy để tóc ngắn, mặc áo phông và quần short giản dị, gương mặt lạnh lùng. Một người đàn ông ở bên cạnh không ngừng cúi đầu xin lỗi, còn cô gái chỉ phất tay, rồi hờ hững liếc qua đây. Cố Tri Diệu mở to mắt.

Khuôn mặt đó, quá giống.

Thật sự rất giống.

Cố Tri Diệu lập tức lên tiếng, bảo trợ lý điều tra thân phận của cô gái đó. Nhìn qua bộ quần áo cô mặc, hắn đoán rằng cô không có nhiều tiền, với sự cám dỗ của tiền bạc, e rằng chẳng mấy ai có thể giữ vững đạo đức của mình.

Hắn đã khó chịu với Cố Tri Bạch từ lâu. Một người phụ nữ thì dựa vào đâu mà có thể ngồi lên ghế chủ tịch hội đồng quản trị, trong khi hắn chỉ được làm tổng giám đốc của một công ty con? Rõ ràng cô ta đang cố tình hạ thấp hắn!

Lão già trong nhà cũng như mù lòa, lại muốn truyền vị trí gia chủ cho cô ta.

Hắn điên rồi sao? Một người phụ nữ làm sao có thể làm gia chủ!

Cố Tri Diệu càng nghĩ càng giận, không nhịn được mà siết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào lưng ghế trước mặt.

Ánh mắt hắn u ám, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng. Đợi đến khi lật đổ được Cố Tri Bạch, hắn sẽ khiến tất cả bọn họ phải nếm trải sự tàn nhẫn của mình!

Trên đời này chẳng có người phụ nữ nào là tốt cả. Ngoại trừ Vãn Vãn, cô ấy dịu dàng, lương thiện và đáng yêu.

Cố Tri Diệu nhớ lại lần đầu gặp cô ấy, khi cô vô tình làm đổ cà phê, hắn còn nghĩ rằng đó là một chiêu trò "mời gọi", cố tình muốn tiếp cận hắn, một tổng giám đốc. Hắn đã mắng cô ấy thậm tệ.

Không ngờ cô ấy chỉ là một thực tập sinh mới đến, khóc lóc nhặt áo khoác của hắn lên, hôm sau giặt sạch rồi đem trả lại. Từ đó về sau, cô ấy không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Lúc đó, hắn mới nhận ra rằng Vãn Vãn không giống những phụ nữ khác, cô ấy không tiếp cận hắn vì tiền, cô ấy trong sáng như thế, chính hắn đã hiểu lầm cô ấy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Cố Tri Diệu dịu lại, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười đắc thắng.

Người phụ nữ đáng ghét nhưng cũng đáng yêu này, hắn nhất định phải có được cô ấy!

...

Trợ lý của tổng tài tất nhiên không phải là người tầm thường, họ thường có khả năng "thập toàn thập mỹ", từ leo núi đánh hổ cho đến lặn biển bắt rùa, thỉnh thoảng còn kiêm thêm công việc của sát thủ, xử lý những kẻ làm tổng tài không vừa mắt. Đôi khi, họ còn phải hăm dọa hoặc hối lộ nhân viên bệnh viện để tham gia vào những giao dịch cấy ghép nội tạng trái phép.

Với những nhân tài toàn năng như vậy, việc điều tra thông tin cơ bản của một người qua đường chẳng qua là chuyện nhỏ như trở bàn tay.

Buổi chiều, toàn bộ tiểu sử của Giang Chẩm Miên đã được nén thành vài trang giấy nằm gọn trong tập tài liệu, từ khi nào cô bắt đầu đi học đến lần đầu tiên bỏ nhà đi, mọi thứ được ghi chép rõ ràng, còn chi tiết hơn cả những gì cô nhớ về bản thân mình.

Cố Tri Diệu lướt qua tài liệu, nhìn thấy dòng "gia cảnh bần hàn", không khỏi nhếch môi, cười một nụ cười tà mị. "Cậu đi tiếp cận cô ấy xem, nhìn tình hình này, chắc năm mươi vạn là đủ."

"Tôi muốn cô ấy trở thành một con cờ ngoan ngoãn, để tiếp cận Cố Tri Bạch. Cậu hiểu chứ?"

Trợ lý đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, thốt ra câu nói kinh điển của mình: "Không thành vấn đề."

Trong lúc đó, Giang Chẩm Miên trở lại trường và sau một hồi do dự, cuối cùng cô gọi một phần món lẩu tự chọn cay nhẹ cho mình.

Dạ dày cô vốn không tốt, không thể ăn cay, chỉ cần một chút cũng có thể khiến cô đau bụng, nhưng nếu một người đã thèm ăn cay thì chẳng thể ngăn cản được.

Cô thuộc kiểu người càng không thể ăn thì lại càng thèm. Cô từng có một kỷ niệm sáng chói khi gọi món miến chua cay nhưng không lấy dầu ớt, sau đó tự tay thêm vài giọt dầu ớt vào.

Đó chính là sự kiên trì của những người yêu cay!