Chương 2: Biệt thự nháo quỷ

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Du Đường cố sức nhắm mắt, cũng không có một chút thư giãn nào...

Do là quỷ nên cậu cũng không cần ngủ, cũng sẽ không do đó mà mệt mỏi, nhưng thiếu niên vẫn bĩu môi, quả thật không có thiên lí, đến cả quyền chợp mắt cũng bị tước đoạt.

Bàn tay không tự giác cuốn cuốn lấy rêu tảo, buồn bã mà chơi với ngón tay hồi lâu, lúc trước mơ hồ mà tồn tại cậu cũng cảm thấy không có gì, nhưng hiện tại....

Một mình sống ở một nơi tối tăm như thế này, cậu cũng bắt đầu thấy cô đơn...

Du Đường thất thần, ủ rũ mà lấy thêm rong tảo cuốn thêm một cái ổ nhỏ, bởi vì dưới đáy hồ quá tối nên cậu cũng không biết nó được làm đẹp hay xấu, nhưng hiệu quả là có thể gϊếŧ thời gian...

Thật nhàm chán...Du Đường bụm mặt thở dài.

Hay là lên mặt nước nhìn một cái...?

Là thủy quỷ, cậu theo bản năng bài xích ánh sáng, cũng không muốn rời khỏi chỗ nước sâu...

Chỉ là sau này phải đi vớt người, có lẽ cậu cũng nên bắt đầu luyện tập luyện tập!

Du Đường nắm lòng bàn tay, giống như làm một cái quyết định lớn mật, thân mình như du ngư uốn lượn, chậm rãi bơi về phía mặt nước...

o0o

Bầu trời chỉ còn mưa lớt phớt, từng giọt từng giọt nhỏ bé không đáng kể, đi trong mưa còn cảm thấy một cỗ vui mừng...

Tống Đình Hiên chân chậm rãi bước đi theo phía sau người quản lí bất động sản, đôi mắt quan sát khung cảnh xung quanh, cho đến khi dừng lại trước một căn biệt thự.

Biệt thự có chút cũ do quanh năm không được tu sửa, dây trường xuân quấn quanh các bức tường, cỏ dại mọc ở các chỗ có đất ẩm...

Âm u, nhìn qua càng giống một căn nhà đã bỏ hoang.

"Chính là chỗ này?"

Người phụ trách khẽ lau mồ hôi, cố mạnh mẽ nở nụ cười chỉ là gương mặt hiện lên tia xấu hổ, cũng đúng thôi, ai làm ăn buông bán lại đề cử ngôi nhà như thế cho khách chứ.

"Tống tiên sinh, chỗ này nhìn hơi cũ một chút, nhưng thắng ở gần chỗ trung tâm thành phố, mất một giờ thời gian là tới nơi làm..."

"Còn có, nó miễn cưỡng cũng phù hợp tâm ý của ngài đấy chứ."

Muốn thuê nhà rẻ...!

Chỉ là người phụ trách không dám đem lời nói ra, bởi vì khí chất cùng phong phạm của người đàn ông trước mắt rất khác biệt...

Nhìn như lây dính pháo hoa nơi nhân gian, nhưng vô hình lại cự tuyệt tất cả nhân loại, vô hỉ vô bi như một vị thần minh...

"Khụ, nhưng phải nhắc nhở ngài trước, ngôi biệt thự này từng nháo "thứ kia", nếu ngài ở lại ba bữa mà muốn rời đi..."

"Công ty sẽ phụ trách hoàn tiền lại, tất nhiên chỉ có một nửa."

Tống Đình Hiên đồng ý, ký hợp đồng với người phụ trách, đợi người nọ rời đi, hắn mới ngước mắt nhìn ngôi biệt thự một cách rõ ràng...

Nháo quỷ sao?

Nam nhân rất có hứng thú đẩy cửa bước vào, chầm chậm đi vào huyền quan, rồi đến phòng khách...

Nơi này đã được người phụ trách kêu người dọn dẹp một lần, cũng không quá nhiều bụi, gia cụ cũng còn mới, nhìn như cũng chỉ sử dụng quá vài lần...

Tống Đình Hiên lên lầu, lúc ngang qua cửa sổ sát đất, ma xui quỷ khiến nhìn ra bên ngoài.

Cách biệt thự không xa là một mảnh hồ, màu xanh đen xám xịt, như bầu trời phủ một tầng mây, nhìn qua còn khá xinh đẹp...

Chỉ là...dường như hắn vừa thấy ảo giác, dưới đáy hồ gợn lên bọt nước, như là đứa trẻ nhỏ tinh nghịch mà quấy loạn nước hồ.

***Mới ra chương đầu mà rất nhiều người đọc, mình thật sự rất vui vẻ, cảm ơn mọi người nha=")