## 6
6.
Ngày hôm sau tôi hiếm khi dậy sớm, hôm qua ngủ không ngon giấc, trong mộng đầy ắp những chuyện từ thuở ấu thơ.
Đỗ Như Hiên vẫn đang ngủ, tôi nhìn cốc nước trống không ở đầu giường, đứng dậy xuống tầng rót nước. Mới vừa bật đèn phòng khách đã thấy có người nào đó ngồi trên ghế sofa rồi! Tôi sợ đến mức tay run run, chiếc cốc đôi tình yêu Đỗ Như Hiên mua rơi vỡ thành từng mảnh.
Thấy rõ bóng người là ai, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Anh trai tôi sắc mặt u ám nhìn tôi, không biết anh ấy làm thế nào mà lấy được chìa khoá nhà Đỗ Như Hiên, còn chưa kịp giải thích, anh trai tôi đã đứng dậy kéo tay tôi lôi ra ngoài.
Có lẽ tiếng cốc vỡ đã đánh thức Đỗ Như Hiên, tay anh trai tôi vừa chạm vào tay vào then cửa, phía sau truyền đến một tiếng "Đứng lại!".
Rõ ràng Đỗ Như Hiên vội vàng bật dậy khỏi giường, tóc của cậu ta còn loạn hơn tóc tôi, nhìn tôi và anh trai với khuôn mặt tái nhợt.
"Đỗ tiểu thiếu gia," anh tôi bước lên che chở tôi ở phía sau, y chang gà mẹ bảo vệ gà con, "Lúc trước em trai tôi đã gây phiền toái cho ngài, tôi thay mặt em tôi xin lỗi ngài."
Tôi nhìn anh trai, đột nhiên có chút buồn cười. Dáng vẻ giọng điệu anh tôi xin lỗi bây giờ không khác gì tôi xin lỗi ngày đó.
"Nếu quan hệ bao dưỡng đã kết thúc, tôi nghĩ hai người không cần dây dưa thêm nữa." Anh tôi che chắn tôi kín mít, không nghi ngờ gì ngay giây tiếp theo anh ấy có thể thể xông lên đánh Đỗ Như Hiên một trận tơi bời khói lửa. Dưới cơn thịnh nộ của anh tôi, tôi càng không dám chọc, anh ấy kế thừa tài ăn nói tài hoa của dì Khương, tôi sợ anh tôi dông dài cằn nhằn, chỉ có thể lén lút ló ra hai con mắt từ trên vai anh ấy nhìn Đỗ Như Hiên.
Đỗ Như Hiên nhìn tôi hỏi: "Anh phải đi rồi sao?"
"Nó đương nhiên phải đi." Anh tôi thoáng liếc tôi đang nhìn lén, hận sắt không thành thép lườm tôi một cái, hung hăng nói với Đỗ Như Hiên: "Tạm biệt, Đỗ tiểu thiếu gia dừng chân đi. "
Trước khi bước ra khỏi cửa, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Đỗ Như Hiên vẫn đứng ở bậc thang như cũ, bộ đồ ngủ bị cậu ta nắm thật chặt đến mức biến dạng, viền mắt đỏ bừng như sắp khóc.
Chậc.
Tôi thấy thương hại Đỗ Như Hiên.
Có lẽ ngày hôm qua tôi đào tim đào phổi nói với tên nhóc đó mấy câu, cậu ta cảm thấy quan hệ của chúng tôi tiến thêm một bước. Nhưng thật đáng tiếc, bất kể là tình cảm thế nào, cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện khắc cốt ghi tâm, yêu thích hay đau khổ, sau khi quan hệ này kết thúc, tôi có thể nhanh chóng rút mình ra.
Suy cho cùng, cuộc đời này ngắn ngủn chỉ có mấy chục năm, người bước đến, người rời đi là chuyện bình thường nhất. Tại sao phải nhốt mình trong một mối quan hệ đã kết thúc?
Tôi hắt xì một cái, rúc mình trên ghế xe, tài xế lái xe ở phía trước, anh trai tôi ngồi bên cạnh, cũng không ai nói gì, cứ thế im lặng như vậy.
Tôi đếm đến giây thứ 65, anh tôi không thể chịu đựng được nữa. Anh tôi giật tung vách ngăn lên, quay lại trừng mắt nhìn tôi: "Mày thành thật khai báo hết cho anh."
Tôi làm như vô tội nhìn anh ấy, "Không phải anh biết hết rồi còn gì."
Anh tôi vẻ mặt phức tạp: "Lúc trước mày nói với anh có đứa nhóc quấn lấy mày không buông, anh đếch để tâm. Anh nghĩ là một đứa nhóc không có bối cảnh gì sau lưng thì có thể làm được gì, nhưng cuối tháng trước anh mày tự dưng nhận được vài "món quà" đề tên Đỗ gia ở thành phố C. Anh trai tôi nói đến từ "món quà", có cảm giác như sắp gục ngã vậy.
"Ngay từ đầu anh mày hợp tác với bọn họ mang thái độ có tiền không kiếm là thiểu năng, nhưng càng về sau càng thấy kỳ lạ, giống như Đỗ gia bên kia tự nguyện đưa tiền cho chúng ta vậy, họ chẳng được lợi gì cả. Anh mày chợt nhớ ra thằng nhóc quấn lấy mày, anh đi điều tra một chút, quả nhiên là con trai của Đỗ gia."
Tôi buồn ngủ díp mắt, mơ mơ màng màng hỏi anh trai: "Kiếm được tiền là tốt rồi, anh nghĩ nhiều thế làm gì?"
"Anh mày là loại người phải dựa vào em trai mình bán sắc để kiếm tiền hả?!" Anh tôi tức giận đến mức búng lên trán tôi một cái, "Đỗ gia thật quá đáng!"
Tôi nhìn vẻ mặt tức giận đến nổ phổi của anh trai, suýt chút nữa đã cười thành tiếng, trên mặt còn rất bình tĩnh mà an ủi: "Chuyện này tôi tình anh nguyện thôi, không có gì quá đáng cả."
Anh tôi im lặng trong chốc lát, hỏi tôi: "Em nghĩ thế nào?"
Tôi nghĩ nghĩ: "Em không biết nữa."
Lông mày anh tôi nhíu chặt "Mày không biết? Người ta theo đuổi mày, tỏ tình mày, mày từ chối người ta."
"Có đạo lý." Tôi gật đầu đồng ý, "Nhưng em đã đồng ý ở bên cậu ta thử xem rồi." Mắt thấy vẻ mặt anh tôi như sắp vỡ vụn ngay tại chỗ, tôi vội nói thêm, "Anh lôi em đi còn gì?"
Anh tôi nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, "Bắt đầu từ hôm nay, mày đến văn phòng anh làm việc."
"Không đến mức đấy mà đại ka." Tôi suy sụp, lạy Chúa, bầu không khí trong công ty anh tôi quá là bất ổn, "Em 29 tuổi rồi, có thể tự lo cho bản thân mà."
"Anh không quan tâm mày 29 hay 39 tuổi!" Anh ấy lườm tôi cháy mắt, "Hoặc là mày đi gặp tên nhóc bên Cố gia, anh thấy rồi, người ta không tệ đâu, là gu của mày."
Tôi đầu hàng.