## 5
5.
Tôi sai rồi.
Tôi vì sự lỗ mãng của mình xin tự phạt một ly.
Câu nói "Thử cái là toang" có đạo lý của nó cả.
Buổi tối ngày hôm đó tôi bị Đỗ Như Hiên ấn ở trên xe cam tề vài lần, tên nhóc chết tiệt này sức lực lớn lạ kỳ, đè nặng tôi tự nhún làm tôi phản kháng không nổi, một bên lắc mông từ trên xuống dưới một bên to gan mà rêи ɾỉ, còn khóc rấm rứt nâng lên ngực của mình nhét vào trong miệng tôi.
Tôi bị cậu ta hút khô đến mệt cả người, vậy mà người này tinh lực tràn đầy vẫn quấn lấy tôi kêu còn muốn nữa.
Điều kỳ quái nhất đó là ngày hôm sau Đỗ Như Hiên vẫn khoẻ mạnh bình thường ra cửa đi làm, tôi mông lung buồn ngủ díp mắt, bị cậu ta đào ra từ trong ổ chăn, bị cưỡng ép cùng cậu ta hôn sâu một hồi lâu, tên nhóc đó mới cho tôi ngủ tiếp.
Trước đây Đỗ Như Hiên chưa từng có lá gan lớn như vậy, trừ bỏ damdang vô tận trên giường, xuống giường một câu một lời "Tiên sinh" ngoan ngoãn gần chết, không có sự cho phép của tôi ngay cả một sợi tóc cũng không dám chạm vào, giống như chim hoàng yến tôi nuôi vậy.
Tôi mặt không đổi sắc nhìn bóng lưng Đỗ Như Hiên bận rộn trong phòng bếp, lần thứ n muốn đá cậu ta ra khỏi cửa.
Mặc dù đây là nhà của Đỗ Như Hiên.
Một người vốn là cầm tiền rồi bị cᏂị©Ꮒ bỗng chốc biến thành, ờm, miễn cưỡng coi là người yêu của tôi... ọe.
Tôi rùng mình, bắt đầu tự hỏi làm thế nào để nói với Đỗ Như Hiên tôi không muốn thử nữa.
Đỗ Như Hiên rụt rè cầm lấy tay tôi mυ"ŧ một cái, cậu ta mới từ trong phòng bếp đi ra, trên người ít nhiều có mùi khói dầu, thức thời mà không nhào lên người tôi.
Tôi do dự một lát, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Đỗ Như Hiên sững sờ, viền mắt đột nhiên đỏ hết cả lên, "Anh đừng không cần em mà..."
Tôi đang muốn an ủi cậu ta vài câu, nói rằng kỳ thật tôi không có ý định tiễn cậu đi, chỉ là có chút không thích ứng được, tạm thời cậu biến đi một lúc mà thôi. Ai biết tôi vừa mới điều chỉnh tốt biểu tình, miệng còn chưa mở ra một nửa, tên nhóc này đột nhiên đứng dậy, hai cánh tay đặt lên bả vai tôi, kẹp tôi ở giữa ghế sofa và cậu ta.
Đôi mắt Đỗ Như Hiên đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, nói: "Tề Văn Lễ, nếu anh lại đuổi em đi, em nhất định sẽ nhốt anh lại."
"...?"
Kịch bản này sai rồi phải không?
Cậu ta nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của tôi, tự giễu nở nụ cười, "Ông xã yên tâm, em sẽ không làm chuyện đó đâu." Đỗ Như Hiên hôn lên mu bàn tay tôi một cái, sau đó cúi đầu đùa nghịch đầu ngón tay tôi, "Em thật sự rất muốn nhốt anh lại, trên còng tay, còng chân đều in tên của em. Phòng rất nhỏ, ông xã mở mắt ra, trong mắt anh chỉ có mình em thôi."
"Có bệnh phải trị." Tôi tỏ ra tri kỷ mà nói với cậu ta.
"Anh là thuốc của em."
"......" Tôi chuẩn bị lát nữa sẽ hẹn bác sĩ tâm lý giúp cậu ta.
Đỗ Như Hiên thấy tôi không nói lời nào, cũng không dám tùy tiện mở miệng, ngoan ngoãn cúi đầu niết ngón tay tôi.
Trầm mặc thật lâu, tôi mới lên tiếng: "Cậu điều tra về nhà tôi rồi, chắc hẳn phải biết chuyện gì đã xảy ra. Tình cảm, là thứ quá giả dối, hư vô"
Tôi không tin cái gọi là "tình yêu đích thực", lão già ba tôi ngày trước để được Khương gia đồng ý hôn sự của bọn họ còn ở cửa Khương gia quỳ suốt một ngày một đêm, người khác thấy có ai không nói một câu si tình? Một người đàn ông "si tình" như vậy, nhưng đến khi anh trai tôi mới sinh ra, lão già đã mang tiểu tam lớn bụng vào cửa.
Ai mới là mẹ ruột tôi chắc không cần phải nói nữa.
Mẹ ruột tôi sinh tôi ra xong là cầm tiền của lão già đi luôn, có lẽ ngay từ đầu thấy bà ta mang thai mới đón về ở. Ông ta nɠɵạı ŧìиɧ đến nghiện, ba ngày hai đêm không trở về nhà, cuối cùng dứt khoát dọn ra ngoài luôn. Dì Khương, cũng là mẹ của anh trai tôi, thấy tôi đáng thương, dì nhận tôi từ tay người bảo mẫu để chăm sóc, nuôi nấng.
Khi tôi còn nhỏ, tôi và anh trai chạy nhảy lung tung trong vườn hoa, ngã chảy máu đầu gối, dì tức giận đến mức phạt anh tôi đứng ở thư phòng một buổi chiều, vừa mắng vừa bôi thuốc cho tôi, đương nhiên, cuối cùng tôi vẫn bị phạt chép 19 bài thơ cổ, mỗi bài 10 lần mới coi như xong.
Dịu dàng, xinh đẹp, luôn nở nụ cười trên môi, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào từng mảnh nhỏ, trên người dì phủ một lớp bột vàng, tựa như một cánh bướm mỏng manh.
Nhưng dì thực sự mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Dì nằm trên giường bệnh, ốm đau ít nhiều cũng đã cướp đi dáng vẻ vốn có trước đây, nhưng dì vẫn thích cười.
Cho đến khi dì nói lời chia tay với chúng tôi, tôi vẫn không dám nói cho dì biết thực ra hồi nhỏ tôi đã lén lút gọi dì là mẹ, sau này trưởng thành, có đầu óc và biết mình là ai, cũng không dám mơ tưởng đến nữa.
Đỗ Như Hiên yên lặng nghe tôi nói những chuyện này, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tôi một chút. Tôi nói xong lời cuối cùng, tên nhóc đó siết chặt lấy tay tôi một lúc, sau đó mặc kệ tôi có ghét bỏ mùi khói dầu trên người hay không, giống như không xương mà quấn lấy, dựa sát vào người tôi. Đỗ Như Hiên ôm cổ tôi không nói gì, hiếm khi tôi nói những chuyện này cho ai đó, nói xong mệt tim gần chết, không còn sức lực để nói nhảm với cậu ta.
"Ngày mai anh về nhà cùng em." Đỗ Như Hiên đột nhiên bật ra một câu không đầu không đuôi bên tai tôi, "Bây giờ chúng mình ăn cơm. "
Tôi lười biếng "Ừm" một tiếng, không hỏi cậu ta về nhà là ý gì.