Sau khi nam sinh kia rời đi, Giang Âm cũng đi tới sân bay quay về nhà
Sau đợt kiểm tra chiêu sinh của học viện, Giang Âm bắt đầu chuẩn bị thi đại học.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tháng 6 cũng đến, kì thi đại học bắt đầu lại kết thúc.
Giang Âm thi được thành tích không tệ, thành công nhận được thư thông báo trúng tuyển của học viện Thiên Không.
Kì nghỉ hè vội vàng trôi qua, khai giảng mắt thấy liền tới rồi.
Ba Giang, mẹ Giang dặn dò ngàn lần vạn lần, phổ cập hơn 800 khóa học an toàn cho Giang Âm, lại an bài thêm vài bảo vệ đi theo, lúc này mới không yên tâm đem Giang Âm đưa đi
Giang Âm đi rồi, mẹ Giang, ba Giang liếc nhau, đồng thời thở dài.
Nhi tử lớn lên có dáng vẻ như vậy, lại đi học xa bên ngoài ngàn dặm, cái này làm sao mà kêu người khác không lo cho được.
Chỉ hi vọng nhi tử không cần lên báo lên tin tức, đừng để tiêu đề là "Một nam sinh bị mấy chục người tranh đoạt, chấn thương nghiêm trọng, hiện đang trên đường đưa đến bệnh viện chữa trị" linh tinh, chỉ mong bình bình an an vượt qua bốn năm đại học này là được
Mà bên kia, Giang Âm bình an đi tới học viện Trường Không.
"Năm đầu tiên bắt buộc ở trọ tại ký túc, đây là quy định, không phải thầy cố tình làm khó dễ cậu!" Giáo viên phụ trách xử lý nơi ở gõ gõ trên bàn, trên mặt tràn đầy không kiên nhẫn, "Mọi người đều ở đó, cậu như thế nào liền không ở được, cậu cùng người khác có khác nhau chỗ nào?"
Bảo vệ Lý được giao nhiệm vụ đi theo Giang Âm vừa nghe liền nóng nảy, đương nhiên không giống nhau, những người khác sẽ có dáng vẻ như vậy sao! Ở chung cùng một cái ký túc xá, đều là nam nhân, vạn nhất Giang Âm đánh không lại người kia, bị trói trong ký túc xá bắt làm cái này, cái kia thì làm sao bây giờ?
"Không có việc gì đâu anh Lý, cũng chỉ ở một năm, em chú ý chút là được." Giang Âm nói.
Thật ra ý nghĩ của Giang Âm cùng bảo vệ Lý hoàn toàn không giống nhau, chuyện phiền toái cậu cảm thấy chỉ là có lẽ từ nay bản thân mỗi ngày đều phải dậy sớm, buổi tối cũng phải đợi người khác ngủ say mới có thể tẩy trang, lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng duy trì dáng vẻ thanh niên quê mùa, sợ người khác phát hiện gương mặt thật.
Giáo viên phụ trách ký túc trợn trắng mắt, lấy ra một tờ phiếu ý bảo Giang Âm điền vào.
Giang Âm điền xong, Giáo viên ký túc lấy lại nhìn vừa thấy chợt bĩu môi: "Ban xx khoa Âm Nhạc? ban của các cậu chỉ có mỗi mình cậu là nam sinh, ký túc xá bây giờ muốn sắp xếp lại cũng không thể được, cậu đến ở cùng với các bạn khoa khác đi."
Giang Âm mơ mơ màng màng nhận lấy chìa khóa,theo chỉ dẫn đi dọc tới ký túc xá của mình.
Trường Không học viện là trường học tổng hợp các loại hình nghệ thuật, không chỉ nổi tiếng ở phương diện giáo dục âm nhạc, ở lĩnh vực nghệ thuật khác cũng rất có danh tiếng.
Không biết bạn học sinh khác khoa này, có dễ sống chung hay không.
Nói mới nhớ, cậu mang theo mấy anh bảo vệ thể hình vạm vỡ thế này, vạn nhất tính cách bạn cùng phòng mềm yếu, có thể bị dọa hay không?
Giang Âm do dự mà làm nhiều người khác về trước, chỉ kêu một người ở lại cùng hỗ trợ sắp xếp, thu dọn đồ vật.
Đi qua một con đường, Giang Âm rốt cuộc thấy được ký túc xá của cậu.
Còn không có từ cửa bước vào, Giang Âm liền nhìn đến một người đưa lưng về phía cậu ôm cánh tay dựa vào trên khung cửa.
Người nọ vóc dáng rất cao, đường cong xinh đẹp của cơ bắp trên cánh tay lộ ra.
Tuy rằng hiện tại đang ở trạng thái thả lỏng, nhưng cũng không khó nhìn ra sức mạnh ẩn chứa bên trong.
......!Đây là bạn cùng phòng của cậu sao? Bạn cùng phòng của cậu nhìn một chút cũng không mềm mại nhu nhược nha.
Giang Âm lại thăm dò ngó vào trong ký túc xá, liền nhìn thấy bốn năm ông chú mang mắc kính đen, lúc này đang vất vả lau dọn vệ sinh, toàn bộ mặt đất không có một hạt bụi.
Giang Âm xoay đầu trở lại, cùng anh bảo vệ mình mang tới hai mặt nhìn nhau.
Bảo vệ nhìn đến mấy ông chú bận rộn bên trong, vừa thấy chính là biết loại không dễ chọc, lại nhìn cái người mạnh mẽ đang đứng dựa vào khung cửa, nhìn nhìn lại da thịt non mịn của Giang Âm, không khỏi khuyên nhủ: "Tiểu thiếu gia, người này chỉ sợ không dễ chọc, chúng ta vẫn nên đổi một cái ký túc xá khác."
Giang Âm còn không có kịp trả lời, một ông chú từ bên trong đi ra, tất cung tất kính đối với cái người đang nhàn nhàn đứng xem nói: "Lăng thiếu, dọn dẹp vệ sinh đã xong, cái kia, chúng tôi xin phép đi trước......"
"Đi đi." Người nọ gật gật đầu, một loạt ông chú nháy mắt nối đuôi nhau mà ra, xếp hàng cất bước rời đi nơi này.
Giang Âm nghe thấy giọng nói này, đôi mắt tức khắc sáng ngời.
Là cậu nam sinh lúc trước bị trà sữa của cậu vây ra làm dơ quần áo, không những không gây khó cậu, mà còn thật dễ nói chuyện đó a!
Giang Âm mới bước ra đời, không muốn để lại ấn tượng với bạn cùng phòng mình là một tên nhóc cần người khác hỗ trợ trải giường xếp chiếu đâu, vội tiếp nhận hành lý trên tay bảo vệ: "anh Lý, anh cũng trở về đi, em chính mình tự làm là được."
"Không phải, hắn......" Bảo vệ còn tưởng khuyên nhủ Giang Âm, người nọ vừa thấy liền không dễ chọc, ở chung một phòng thật không an toàn.
Nhưng lời nói chưa kịp xuất khẩu, bảo vệ Lý liền thấy người nọ quay đầu nhìn lại đây, đôi mắt hơi hơi nheo lại, đôi mắt sâu như đầm mang theo chút tìm tòi xem kĩ.
Giang Âm đưa lưng về phía nam sinh, không hề có cảm giác, vui vẻ đem hành lý cầm trên tay: "Không có việc gì, người đó tốt lắm!"
Bảo vệ Lý một chút cũng không cho rằng như vậy, nhìn xem thân thể người nọ, nếu muốn đem Giang Âm lấp kín miệng kéo lên giường, Giang Âm sợ là kêu đều kêu không ra.
Hơn nữa người này còn lớn lên như vậy, trông như mấy anh chàng badboy, vạn nhất hắn ghen ghét Giang Âm lớn lên so với hắn đẹp, trộm chơi xấu đối với Giang Âm làm sao bây giờ?
Anh bảo vệ như lâm đại địch, Giang Âm không thể hiểu được nhìn hắn, mạnh mẽ đem hắn đuổi đi.
Nếu đối tính tình của bạn cùng phòng, bằng hữu mới không biết, đương nhiên vẫn là lấy đạo lý bình thường để nói chuyện, giao tiếp là được.
Giang Âm quay đầu lại, liền thấy bạn mới mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cậu.
Trong tình huống bình thường, người bị Lăng Dương nhìn như vậy đều sẽ bị dọa đến mềm chân, nhưng Giang Âm chỉ cảm thấy bạn cùng phòng của hắn là một vị mặt lạnh trong nóng, làm người càng xem càng thân thiết.
"Cậu có khỏe không, tôi là bạn cùng phòng của cậu" Giang Âm cười nói, "Lần trước thực xin lỗi, tôi muốn mời cậu ăn cơm được không?"
Lăng Dương không nói lời nào, trầm mặc đánh giá Giang Âm.
Giang Âm gãi gãi đầu, dưới ánh nhìn lạnh như băng kéo hành lí vào, sắp xếp tốt mọi thứ.
Thời điểm nệm trên giường được Giang Âm trải đến không có gì khác biệt, cậu nghe thấy bạn cùng phòng mở miệng.
"Cậu, lại đây."
Giang Âm từ trên giường nhìn xuống phía dưới, liền nhìn thấy Lăng Dương đi đến, ở trên ghế ngồi xuống.
Giang Âm nhảy xuống giường, kéo một cái ghế khác ngồi ổn định kế bên cạnh Lăng Dương.
Lăng Dương gõ gõ cái bàn: "Nếu ở cùng phòng ký túc xá, liền phải bao dung cho nhau, tôi hiện tại cùng cậu ước pháp tam chương, làm không được đừng trách tôi không khách khí."
Giang Âm: "......" Đoạn cậu vừa mới nói chắc dính nửa điểm quan hệ với từ bao dung á.
Giang Âm lần đầu tiên ở bên ngoài, cũng không biết bạn cùng phòng bình thường nên ở chung như thế nào, chỉ cho là theo trình tự như bình thường, vì thế nghiêm túc gật gật đầu, làm bạn cùng phòng tiếp tục.
Lăng Dương mặt vô biểu tình nói: "Thứ nhất, mặc kệ thời tiết nóng ít hay nóng cháy, hy vọng cậu đều mặc tốt quần áo, không cần ở trần đi loạn trong ký túc xá, cũng không cần ăn mặc những bộ đồ kỳ quái ý đồ......" Câu dẫn tôi.
Câu nói kế tiếp Lăng Dương không có nói ra, nhưng hắn tin tưởng người này sẽ hiểu.
Giang Âm nghe xong, đồng tình nhìn Lăng Dương liếc mắt một cái.
Loại yêu cầu thế này, vừa nghe liền biết vị đại hiệp đây trải qua nhiều chuyện lâm li bi đát, bạn cùng phòng của tôi ơi, cậu đừng nói cậu bị như tôi nha, bị mấy tên ở trần bao vây khoe cơ bắp, còn bắt Giang Âm phải nhìn nữa chớ?
Ai, kia thật đúng là quá thảm, quả thật đang làm nhục lòng tự tin của người khác.
Lăng Dương: "......!Cậu có ý tứ gì?"
"Không có gì không có gì, cậu tiếp tục nói." Giang Âm thương hại để lên bàn trước mặt Lăng Dương một bình nước.
Lăng Dương nhìn chằm chằm bình nước kia một lúc lâu, lúc này mới tiếp tục nói: "Thứ hai, ký túc xá này chỉ cho phép tôi và cậu, hai người là có quyền ra vào.
Nghiêm cấm không được mang người khác vào phòng, cũng không được chạm vào đồ vật của tôi."
Giang Âm gật đầu, tỏ vẻ yêu cầu này cậu có thể tiếp thu, làm Lăng Dương tiếp tục nói.
"Thứ ba." Lăng Dương biểu tình nghiêm túc, "Nếu là ở cùng một ký túc xá, tôi nhất định sẽ cho ngươi một số trợ giúp.
Nhưng mà ——"
Lăng Dương nhìn khuôn mặt xám xịt của Giang Âm, gằn từng chữ: "Tôi không thích nam nhân, hy vọng cậu đối với tôi không cần có tình cảm nào khác, nhiều nhất chỉ có thể là bằng hữu, nếu tiến thêm, tôi chỉ có thể mời cậu dọn khỏi đây."
Giang Âm sửng sốt, ngay sau đó mừng khắp bụng.
"Thật vậy chăng!" Giang Âm vạn phần vui sướиɠ, nước mắt đều sắp rớt ra, "Trùng hợp như vậy, tôi cũng không thích nam nhân!"
Người này vẫn là nam sinh đầu tiên đứng trước mặt cậu nói hắn không thích nam nhân, chỉ nghĩ cùng cậu đơn thuần làm bạn bè! Cậu, cậu rốt cuộc cũng có được một người bạn thuần túy rồi sao?
"Cảm, cảm ơn cậu nguyện ý làm bạn của tôi," Giang Âm hút hút mũi, "Cậu tên gì, tôi muốn mời cậu đi ăn cơm được không."
Lăng Dương biểu tình có thể nói là thập phần vi diệu, sau đó hắn nhìn Giang Âm một lúc lâu, lãnh khốc nói: "Tôi với cậu còn chưa phải là bạn."
Giang Âm nóng lòng muốn thử, thập phần muốn cùng bạn thẳng nam không ưu nam nhân này cùng nhau làm bạn tốt: "Đi ăn thì thành thôi?"
Lăng Dương: "......" Hắn đường đường Lăng gia đại thiếu gia, bao nhiêu người muốn ôm đùi hắn, không nói tới làm bạn, có thể làm tiểu đệ của hắn, liền vui vẻ tới trời, kết quả người này một bữa cơm liền muốn thu mua hắn?
"Thành cái cớt!" Lăng Dương đứng lên, cũng không quay đầu lại liền bước ra ký túc xá.
Giang Âm sờ sờ mũi, vị bạn học này tính cách hiển nhiên có hơi tương đối hàm súc, cậu còn phải từ từ đi tới mới được.
Ngày tháng bình tĩnh trôi qua, thực mau, liền đến ngày chính thức khai giảng đi học.
Lăng Dương đi sớm về trễ, hoàn mỹ cùng Giang Âm tránh mặt, Giang Âm thậm chí đều rất khó nhìn thấy hắn, kế hoạch làm bạn tốt cũng tạm thời gác lại.
Mặt ngoài đi học thoạt nhìn thật ra thực bình thường, nhưng thời gian mấy ngày nay, Giang Âm phát hiện một vấn đề.
Bạn cùng lớp với cậu......!Không, thậm chí là các bạn cùng khoa, tựa hồ đều đối cậu có chút bài xích.
Cậu bị cô lập.
Hôm nay có một tiết giảng bài, học sinh ở vài ban đều cùng nhau tới nghe giảng.
Giang Âm tìm vị trí ngồi xuống, giáo viên còn chưa tới, cậu liền nhắm mắt dưỡng thần.
Thính lực của cậu tốt, cơ hồ không chút cố sức mà nghe được thanh âm nói nhỏ khe khẽ của mấy người ngồi cách đó không xa.
"Sao tên kia ăn mặc quê vậy, cho rằng bây giờ đang ở thập niên 80 sao, nhìn cũng quá xấu rồi."
"Chính là một tên quỷ nghèo kiết hủ lậu, cách hắn xa một chút, bị hắn làm dơ quần áo hắn cũng đền không nổi."
"A, các ngươi không biết sao, hắn chính là cái người ăn vạ Lăng thiếu bữa chiêu sinh đó, da mặt siêu dày!"
Giang Âm mở to mắt, không sao cả liếc nhìn đám người kia một cái, lại dời đi tầm mắt.
Loại người này không tới dính lên cậu là tốt nhất, cậu còn mừng rỡ vì được thanh tĩnh.
Giang Âm cũng không sợ hãi cô đơn, tương phản, thời gian ở nơi công cộng có thể làm cậu một người một mình đều làm cậu thực quý trọng, bởi vì quá mức khó có được.
Giang Âm cẩn trọng làm một tên nhà quê, hưởng thụ cảm giác sảng khoái một mình một cõi.
Vài vị nữ sinh vừa thảo luận Giang Âm lại dời đề tài nói chuyện: "Lần này khó được cùng đi học với khoa Dương Cầm, nghe nói người đó thích phong cách đơn giản tự nhiên, tui cố ý trang điểm nhẹ nhàng, các bà xem thế nào?"
"Chẳng ra gì, hắn khẳng định sẽ không tại thời điểm lúc này muốn yêu đương, không cần suy nghĩ nhiều quá."
"Tới tới rồi!"
Theo âm thanh nói chuyện các nữ sinh, một người đi tới.
Người này thân ảnh thon gầy, làn da cơ hồ trắng đến trong suốt, tóc đen như mực mềm mại rơi ở trên trán, khí chất lãnh đạm, ngũ quan tinh xảo làm hắn giống như tiểu vương tử từ trong vương quốc băng tuyết đi ra, cả người có vẻ xa lạ ngăn cách với thế nhân.
Sau khi người nọ tiến vào cũng không cùng những người khác nói chuyện với nhau, trực tiếp tìm vị trí ngồi xuống, an tĩnh mở ra sách lướt xem.
Giang Âm nhìn người nọ liếc mắt một cái, phát hiện chính mình đối người nọ còn có điểm ấn tượng.
Người này có một tay đàn dương cầm rất khá, lúc trước cậu còn xem qua buổi diễn của người này.
Giang Âm cũng chỉ nhìn thoáng qua liền dịch khai tầm mắt, nhìn về phía giáo viên đang đi vào.
Trước khi lên lớp là muốn điểm danh, trong phòng học an tĩnh lại, chỉ còn lại có thanh âm trả lời
Các nữ sinh vẫn luôn trộm nhìn nam sinh kia cùng nhau ghé đầu lên trên bàn, mượn vật che lấp tiếp tục nhìn lén.
Loại nam sinh này, cũng sẽ vì người khác tâm động, vì người khác đỏ mặt sao? Khẳng định không thể nào, lớn lên thành dáng vẻ này, người này sao có thể vì người khác mà đỏ mặt a, chỉ cần xem chính mình cũng đủ rồi.
Ý niệm này thậm chí còn không có kết thúc, nữ sinh liền thấy nam sinh phảng phất tựa điêu khắc từ băng tuyết mở to mắt, tựa hồ nghe được cái tên gì ghê gớm lắm, mặt đằng một chút trở nên đỏ bừng..