- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tui Giỏi Để Tôi Lên
- Chương 5
Tui Giỏi Để Tôi Lên
Chương 5
Gaming house TTC hiếm khi có được một ngày yên tĩnh. Trận bán kết hôm qua đánh không tốt nên mọi người không có tâm trạng chơi đùa, thức dậy cũng làm tổ trong phòng khách hoặc trong phòng ngủ xem trận đấu được phát lại hoặc show truyền hình cho qua thời gian.
Tiếng bước chân vội vã dồn dập phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi này, Tiểu Bạch cầm điện thoại di động chạy ào từ phòng khách đến phòng huấn luyện, thở hổn hển hét to: “Anh —- tài khoản live stream của anh bị trộm rồi!”
Anh trai cậu đang ngồi trước máy, điệu bộ ngồi rất tùy hứng.
Lộ Bá Nguyên nghe thấy tiếng động, tháo một bên tai nghe xuống thong thả quay đầu lại: “?”
“Có người trộm tài khoản live stream tặng quà có cái tên tóc xanh ngu ——” Âm thanh im bặt.
Bầu trời ngoài cửa đã tối, phòng huấn luyện không bật đèn, chỉ có ánh sáng hắt ra từ máy tính của Lộ Bá Nguyên. Tiểu Bạch chớp mắt vịn vào khung cửa, hơn nửa ngày mới nhìn rõ hình ảnh trên màn hình kia, chữ “ngốc” bị cậu nuốt luôn vào bụng.
Hình ảnh trên màn hình là giao diện live stream vô cùng quen thuộc, mà phía trên còn bay bay hiệu ứng vô cùng khoa trương mà chỉ có tặng “Biển Sao” mới có.
Phía dưới góc trái màn hình có một cửa sổ video, Tiểu Bạch không thấy rõ mặt của người bên trong lắm, chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu xanh lè còn khoa trương hơn cả hiệu ứng.
Tiểu Bạch: “…”
Lộ Bá Nguyên lướt mắt qua đạn mạc, những lời nói anh đến kiếm Soft để tính sổ đã không còn nữa.
Nghe câu cảm ơn của Soft xong, anh động ngón tay đóng kênh phát sóng.
Cửa chính của gaming house bị đẩy ra, anh Đinh đi vào cùng với vào túi lớn đồ ăn khuya, đối diện với ánh mắt ngơ ngác đứng ngay cửa phòng huấn luẩn của Tiểu Bạch.
“Qua ăn khuya.” Anh nhìn về hướng phòng huấn luyện, vẻ mặt đau đầu, “Gọi Road luôn.”
Mỗi khi trận đấu kết thúc, câu lạc bộ đều sẽ cho tuyển thủ nghỉ ngơi. Những đội viên chính thức của TTC lần này ngoài trừ Kan thì toàn bộ đều ở lại gaming house.
Mấy người vây quanh bên bàn trà, ở giữa bày mấy hộp lớn tôm hùm đất xào ớt. Nếu trong trận đấu này không có bất ngờ xảy ra thì bọn họ không biết đã ăn bao nhiêu bữa cơm dinh dưỡng rồi.
Tiểu Bạch nhìn chăm chú vào con tôm hùm đất trên tay của thằng con trai bên cạnh, nói ám chỉ: “P cưng, con tôm của ông thật béo.”
Người ngồi bên cạnh cậu là ADC (*), Pine, năm nay 20 tuổi, thằng con trai mắt một mí, vẻ ngoài có chút lạnh lùng, cũng giống như tính cách của bản thân vậy.
(*)ADC: Attack Dame Carry – Xạ thủ gánh team
Pine “ừ” một tiếng, bóc sạch vỏ tôm rồi bỏ vào miệng.
Tiểu Bạch: “…Bủn xỉn.”
Anh Đinh gọi điện thoại xong trở về, ném di động lên sofa rồi xắn tay áo ngồi xuống: “Nền tảng mới gọi điện cho anh hỏi cậu có phải bị hack acc hay không. Hay là thật là cậu.”
Lộ Bá Nguyên cúi đầu bóc tôm: “Lần sau sẽ vào tài khoản phụ.”
Anh Đinh không hài lòng lắm cũng chỉ “ừ” một tiếng, xong liền cảm thấy có gì đó sai sai: “Lần sau? Còn có lần sau nữa hả?”
Lộ Bá Nguyên nói: “Cậu ta phản ứng rất nhanh.”
Anh Đinh sửng sốt: “Hả?”
“Cả trận đánh, cậu ta chỉ trúng kỹ năng không mục tiêu đúng một lần.” Lộ Bá Nguyên nói.
Thật ra trong cả trận đánh, anh ấn tượng nhất chính là thời điểm Soft đã dùng Khăn Giải Thuật giải trừ khống chế của quân địch, dứt khoát lưu loát, hầu như có thể gọi là giải cái xẹt.
Nếu như quăng lên trận thi đấu chuyên nghiệp sẽ là thao tác khiến người ta kinh ngạc.
Chẳng qua chỉ có một lần, Lộ Bá Nguyên không rõ là phản ứng tốc độ tay hay là may mắn của cậu ta nữa.
“Anh, anh không biết đâu.” Tiểu Bạch chùi miệng: “Cái tên tóc xanh ấy suốt ngày đứng ở rank Vàng Bạch Kim, xếp hạng đấy toàn mấy con gà thôi, chờ đến lúc leo lên rank cao hơn không chừng bị nện đến rụng răng…”
“Không đâu.” Một người đàn ông cầm bình nước cam từ trong phòng bếp đi ra, là người đánh đường trên Top Viên Khiêm của chiến đội, người lớn tuổi nhất trong đội, một người tốt tính chẳng bao giờ cáu kỉnh, cân nặng quanh năm vượt quá chỉ tiêu. Anh rót cho mỗi người một ly: “Anh đã đánh với cậu ta rồi.”
Tất cả mọi người nhìn về phía anh.
Tiểu Bạch vô cùng kinh ngạc: “Anh Khiêm, anh từng đánh với tên tóc xanh rồi hả?!”
Viên Khiêm nói: “Đúng vậy, làm sao?”
“Nó từng ở trên phòng live mắng anh đó!” Tiểu Bạch lập tức méc vốn: “Còn mắng P cưng với Kan, Kan còn có thể gọi là khách quý thường trú trong kênh live của nó ấy.”
“Anh biết.” Viên Khiêm không tức giận chút nào, anh cười giải thích: “Cậu ấy nói mấy trận kia, quả thật anh chơi hơi tệ.”
Tiểu Bạch: “…”
Anh Đinh để ý tới chút khác biệt, tò mò hỏi: “Cậu ta có tài khoản xếp cùng rank với cậu sao?”
Rank (xếp hạng) của LOL chia thành mấy cấp, sắt, đồng, bạc, vàng, bạch kim, kim cương, cao thủ, đại cao thủ và thách đấu, hai người chơi phải có rank gần nhau mới có thể đánh Solo Q, thách đấu trở lên mới có thể Solo Q.
Đội viên chuyên nghiệp bình thường đều phải huấn luyện, không có cách nào phân tán sức lực đi đánh trận xếp hạng, hiện nay Viên Khiêm là rank cao nhất trong TTC, Thách Đấu server Hàn 500 Elo.
Rank thấp nhất chính là Lộ Bá Nguyên, Kim Cương IV. Là anh lâu rồi không đυ.ng vào thi đấu xếp hạng, hệ thống tự động trừ Elo mà rớt hạng.
“Có, hơn nữa còn chơi sever Hàn, khi đó chắc anh hơn 100 Elo, thường xếp với cậu ta. Hình như cậu ta không live khi đánh ở server Hàn.” Viên Khiêm nhớ lại một chút, “Hai năm trước rank của cậu ta rất cao, sau đó có người nói là trận cao thủ live stream hiệu quả không tốt, nên cậu ta đánh trận thấp điểm.”
Tiểu Bạch bốc lấy con tôm hùm đất, lát sau mới phun ra một câu: “…Dung tục.”
Lộ Bá Nguyên hỏi: “Trước đây cậu ta cũng thích chơi thích khách hả?”
“Đúng, lúc đó cậu ta ở Hàn rất nổi tiếng.” Nói đến đây, Viên Khiêm mới phản ứng lại: “Mà sao đột nhiên hỏi đến cậu ta vậy?”
Anh Đinh nói: “Không. Gần đây không phải muốn tuyển Mid mới sao…Đoàn đội có đưa danh sách suy xét, trong đó có cậu ấy.”
“Không được!” Tiểu Bạch bật dậy, “Tuyệt đối không được! Đoàn đội này có nó không em! Có em không có nó! Em với nó không đội trời chung!”
Anh Đinh nói: “Hợp đồng của mày với chiến đội còn có hai năm thôi, chẳng đến lượt mày quản.”
Tiểu Bạch: “…”
Viên Khiêm lắc đầu: “Vậy thì khỏi nghĩ đi, cậu ta chắc sẽ không tới đâu.”
“Trước đâu có chiến đội nhờ vả em đi lôi kéo, cậu ta trực tiếp từ chối, ngay cả cách liên lạc cũng không thèm thêm.” Viên Khiêm dừng một chút, “Cậu ta nói phí ký hợp đồng của người mới quá thấp, không bằng live stream kiếm tiền.”
Tiểu Bạch: “…Dung tục quá mức đi mà!”
Lộ Bá Nguyên rủ mắt gật đầu, không hỏi gì thêm.
Anh vốn dĩ cũng chỉ chợt nghĩ tới mà thôi, còn không chưa tính có thật sự muốn người này.
–
Road đến rồi đi như một cơn gió, sau nửa tiếng anh biến mất khỏi phòng phát sóng, khán giả nghe ngóng tin tức vẫn còn phân nửa chưa đi.
[ Vì sao TTC chính thức còn chưa phát thông báo hack acc vậy! ]
[ Road có thể là đến từ thiện chăng, quan tâm cuộc sống của trẻ mồ côi, hãy bắt đầu từ bạn và tôi. ]
[ Tan ca tới muộn, các anh em có chuyện gì thế, sao Ngu Ngốc hôm nay lại ngồi nghiêm chỉnh như thế? ]
Giản Nhung đơn giản ăn hai phần cơm tối xong, dùng khăn lau khô tay. Khi mấy khán giả cho rằng cậu còn muốn mở game thì cậu đưa chuột đến bảng donate quà tặng ngày hôm nay.
Sau khi nhiều lần nhìn qua nhìn lại ID đứng đầu ngự trị trên bảng, Giản Nhung mới làm như không có việc gì mở giao diện client game.
[? Rốt cuộc ông muốn nhìn mấy lần nữa?? ]
[ Như thể một giây mà ông không nhìn mấy chữ TTC-Road ở bảng ủng hộ sẽ chạy mất hả? ]
[ Ông đỏ tai cái mông á! Đàn bà chíp chíp!]
Giản Nhung lướt qua đạn mạc, đem tai nghe lên hòng che đi lỗ tai của mình, mặt không biểu cảm phản kích: “Ông mới đàn bà chíp chíp ấy.”
11 giờ tối, Giản Nhung bấm tắt phát sóng.
Tắm rửa xong đi ra, cậu cầm khăn tắm lau tóc từng chút một, cúi đầu lục lại tin nhắn nhận được khi phát sóng.
[ Thạch Lưu: Người anh em, trâu bò. Độ HOT của kênh live của ông đêm nay vượt qua mấy người tuyển thủ giải nghệ luôn rồi ấy. ]
[ Nhờ Ung: Cũng không phải tui trâu bò.]
[ Thạch Lưu: Như nhau cả thôi, độ HOT này đến rất thoải mái nha.]
Thạch Lưu có tiếng là khách quý chật nhà, Giản Nhung suy nghĩ một chút, gõ chữ.
[ Nhờ Ung: Tài khoản của Road là chính ổng onl sao?]
[ Thạch Lưu: Nếu không tui giúp ông gọi điện hỏi thăm một chút nhé?]
[ Nhờ Ung: Được.]
[ Thạch Lưu: …Được cái mông á, tui nói giỡn thôi, ông cho là điện thoại của Road dễ gọi như thế sao!]
[ Thạch Lưu: Nhưng tui nghĩ chắc là ổng rồi, tài khoản của Road ai mà dám tùy tiện onl chứ.]
[ Nhờ Ung: …À.]
[ Thạch Lưu: À nói này, hôm này tui vừa mới hóng được một chuyện kinh thiên lớn lắm luôn! ]
[Nhờ Ung: Chuyện gì?]
[ Thạch Lưu: Sau khi kết thúc trận bán kết đêm đó, người của Liên Minh đến gaming house của TTC, hình như đưa Kan đi rồi!]
[ Thạch Lưu: Lần đầu tiên tui nghe chuyện này luôn! Ông nói đưa đi làm gì hả? Có phải thiệt bị ông đoán trúng rồi không đó??]
… Một hồi, Thạch Lưu nhập một đoạn phân tích vào khung chat, mới gửi kết luận “Bán độ với Kan mà nói hại nhiều hơn lợi”, điện thoại lại rung lên.
[ Nhờ Ung: Không biết.]
[ Nhờ Ung: Nếu như là chính chủ onl, sao ổng lại tặng quà cho tui nhỉ.]
Thạch Lưu: “?”
[ Thạch Lưu: Tui đang nói với ông là drama của LPL năm nay kí©h thí©ɧ nhất, đặc sắc nhất, đừng ép tui tát ông nhé.]
[ Nhờ Ung: À. ]
[ Nhờ Ung: Có phải ổng muốn vào trang đầu kênh live mà ổng trượt tay bấm nhầm phải không, nên mới vào kênh live của tui đúng không?]
Thạch Lưu héo tàn rồi, cảm giác hồi hộp chia sẻ drama bỗng chốc tan biến không chút tăm hơi nào. Cậu chết lặng gõ chữ trả lời.
[ Thạch Lưu: Không biết, có thể muốn dùng quà tặng thu mua ông đấy, cho ông sau này bớt chửi vài câu về TTC đi.]
[ Thạch Lưu: Cuối cùng tui phát hiện ra rồi, ông là fan của Road.]
Giản Nhung vừa định giải thích, đánh hai chữ lại xóa.
[ Nhờ Ung: Ừ. ]
Ngày thứ 4 sau trận bán kết, mấy dân mạng chửi rửa châm chọc chiến đội TTC cuối cùng cũng yên tĩnh một ít – -qua mấy ngày sau chính là trận chung kết toàn thế giới S10, chiến đội PUD của LPL sẽ nghênh chiến với chiến đội HT của Hàn Quốc. Ánh mắt của dân mạng lập tức nhìn chằm chằm vào mấy người chiến đội PUD.
1 giờ sáng, gaming house TTC vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.
Đa phần thi đấu LOL đều tiến hành vào buổi chiều hoặc tối, tuyển thủ chuyên nghiệp đều điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi để duy trì bản thân có trạng thái tốt nhất vào thời điểm buổi chiều và tối.
Đã quen với đồng hồ sinh học như thế rồi, cho nên ban ngày không có huấn luyện hay thi đấu thì mọi người sẽ thức đêm.
Lộ Bá Nguyên khoác áo khoác ngồi bên cạnh máy của Tiểu Bạch và Viên Khiêm, xem bọn họ đánh xếp hạng.
Vừa mới đánh xong trận đấu, tâm trạng của mọi người đã dần dần thả lỏng bớt. Hôm nay mọi người đánh server trong nước. Tiểu Bạch mở tài khoản đánh rank Kim cương của mình lên, thao tác quả thật quá gà. Cho nên toàn bộ quá trình Lộ Bá Nguyên đều nhìn màn hình của Viên Khiêm.
Vừa kết thúc một ván, Viên Khiêm nghĩ solo Q rank Kim Cương khó đánh nên bắt đại một hảo hữu vào đội. Trong danh sách hảo hữu của anh cũng không phải tuyển thủ chuyên nghiệp mà là cao thủ qua đường đυ.ng phải lúc solo Q, ai tới cũng có thể chơi.
Người chơi ID “Nhìn tui thao tác là được” vào tổ đội.
Viên Khiêm ấn vào nút ‘Tìm trận’, chưa tới vài giây đã bấm hủy bỏ.
Anh ôm bụng mở hộp thoại hảo hữu, vừa mới gõ bốn chữ “Thật là ngại quá”
“Làm sao vậy?” Lộ Bá Nguyên hỏi.
Vẻ mặt Viên Khiêm hiện vẻ khổ sở: “Đau bụng…”
Lộ Bá Nguyên gật đầu. Ngay lúc Viên Khiêm muốn gửi tin thì anh đứng dậy.
“Em đánh giúp anh.” Lộ Bá Nguyên nói.
“?” Viên Khiêm sửng sốt, vội vã lắc đầu, “Không được, còn chưa xếp vào ….Hơn nữa anh Đinh biết sẽ mắng anh đó.”
Mệnh lệnh của anh Đinh rõ ràng là cấm Lộ Bá Nguyên chơi game, để giám sát, còn thường xuyên sẽ kiểm tra chiến tích của anh.
Lộ Bá Nguyên đã rảnh rỗi đến muốn lên mốc luôn rồi.
Anh đứng không nhúc nhích: “Chỉ là đánh thay anh mội trận thôi mà, lát anh về liền trả lại cho anh.”
Viên Khiêm: “…Thật không cần mà.”
Lộ Bá Nguyên nói: “Đứng lên.”
Viên Khiêm: “…”
Thành công ngồi vào vị trí máy của Viên Khiêm, Lộ Bá Nguyên hỏi: “Ai trong đội này?”
“Không nhìn kỹ, anh kéo đại vào, người này hình như sửa ID, cậu xem ghi chú đi.” Viên Khiêm nói xong, phóng vào WC chẳng thèm quay đầu lại.
Lộ Bá Nguyên mở danh sách hảo hữu nhìn thoáng qua.
Ghi chú: Soft.
Bỗng nhiên người trong đội nói
[Nhìn tui thao tác là được: Bấm nhầm rồi, tui solo Q. ]
[ Anh Q vô địch vũ trụ: Được. ]
[ Nhìn tui thao tác là được: Ông là ai vậy? Để tui thêm ghi chú. ]
Tuy rằng Viên Khiêm đã lâu rồi không đánh server trong nước, mà ID trong nước của anh cũng chẳng có gì là bí mật, kiếm trên mạng một hồi là có thể tra được liền.
[ Anh Q vô địch vũ trụ: Qian.]
Giản Nhung tạm ngưng động tác rời đội của mình.
[ Nhìn tui thao tác là được: Qian của TTC?]
[ Anh Q vô địch vũ trụ: Ừ. ]
[ Nhìn tui thao tác là được: À…]
Lộ Bá Nguyên không muốn lãng phí thời gian, thấy Soft chậm chạp không đi, anh đang muốn thoát đội trước.
[ Nhìn tui thao tác là được: Đây chẳng phải cùng lúc chơi hai server? Ông muốn lên Thách đấu hả? Tui mang ông lên.]
Nói vừa tự tin lại ngông cuồng.
[ Anh Q vô địch vũ trụ: Có thể. ]
[ Nhìn tui thao tác là được: Chỉ là trước tiên ông trả lời tui một vấn đề nhé, người anh em ]
[ Anh Q vô địch vũ trụ:? ]
[ Nhìn tui thao tác là được: Mấy ngày trước … vào thứ hai, tài khoản live stream của Road là chính ổng online hả? ]
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Tui Giỏi Để Tôi Lên
- Chương 5