Editor: Ngao
Ngày edit: 04/08/2023
Sau khi Vân Lương xuống xe, liền nhìn thấy tấm poster to lớn được dán trên tường tòa nhà màu bạc, trên poster là hình ảnh toàn cảnh vườn bách thú, phía trên in mấy chữ to hết sức "Vườn bách thú Phồn Tinh tuyển dụng nhân viên chăn nuôi......"
Giống tấm poster trong tay Vân Lương cầm đều cùng một loại.
Vân Lương đem tờ truyền đơn kia gấp gọn để vào túi, tản bộ đi đến chỗ báo danh.
Chỗ đăng kí báo danh là một nhân viên nữ.
Xem xong một bộ phim, Y Liên nhìn lên vừa thấy, đồng hồ trên tường thạch anh tích tắc kêu, kim đồng hồ sắp điểm sáu giờ, rất nhanh sẽ đến giờ tan làm.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng mà Phồn Tinh tuyển dụng, số người báo danh ít dần, nhân viên đăng kí cũng chỉ còn lại một mình cô. Y Liên lười nhác vươn vai, đang định dọn dẹp đồ đạc rồi về nhà, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại.
Cô nhìn thấy một thiếu niên hướng chỗ đăng kí đi tới, cậu mặc áo thun trắng quần lửng, trên đầu đầu đồi mũ rơm màu nâu nhạt, dưới vành nón thiếu niên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người.
Nếu là những người khác phối đồ như vậy thì chẳng ra cái gì cả, nhìn qua nhất định khó chịu nhung nếu là đặt trên người thiếu niên..... Y Liên chỉ có thể nói giá trị nhan sắc đó là chính nghĩa!
Ánh sáng cuối ngày chiếu trên người thiếu niên, làm cho người ta cảm thấy cậu đang mang theo ánh sáng, vì cậu mà phủ lên một tầng màu cam ráng chiều, khiến cả người cậu đều ấm áp. Đôi mắt cậu là đen thuần hiếm thấy, ánh mắt rất mềm mại, làm người ta không khỏi liên tưởng đến động vật nhỏ ngoan ngoãn vô hại, liền sinh ra vài phần thiện cảm.
Ngây người vài giây, thiếu niên đã đi gần tới trước người cô, Y Liên chào hỏi trước: "Xin hỏi cậu là tới báo danh sao?"
"Đúng vậy, tôi nghe nói nơi này nhận người......" Giọng nói thiếu niên cũng vô cùng dễ nghe, dừng ở lỗ tai mà nói là một loại hưởng thụ.
"Không sai, không sai." Thiếu niên ngồi ở trước mặt cô, Y Liên đã bắt đầu mặc sức tưởng tượng sau khi cậu ra mắt, ratings sẽ tăng lên mấy phần trăm.
"Cậu chờ một chút, để tôi tìm tờ báo danh." Gần tới giờ tan tầm, chúng nó đã sớm bị thu hồi.
Vân Lương nghe vậy gật gật đầu, thoạt nhìn hết sức ngoan ngoãn.
Một giờ trước, đang từ trên núi đi xuống đường, đi đến cuối, lại xuất hiện một vùng quê mênh mông vô bờ, khung cảnh trước mắt vô cùng xa lạ, ven đường còn có một robot toàn thân là kim loại màu sắc.
Vân Lương lắp bắp kinh hãi: Đây là nơi nào?
Rất nhanh, cậu đã hạ quyết tâm.
Vân Lương nhớ tới chú cậu từng nói thế giới có rất nhiều thế giới nhỏ khác, không gian song song, mấy lời linh tinh đại loại như vậy, chỉ không ngờ chính mình lại đυ.ng phải kỳ ngộ. Cậu làm yêu cũng là một con yêu có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, bởi vậy rất nhanh đã tiếp nhận sự thật này, hướng về "Sinh vật" duy nhất trước mắt có thể hỏi thăm đi đến.
Chờ Vân Lương đến gần, hai người đối diện một giây, người máy mở miệng, giống như phát quảng cáo khô cằn mà nói: "Bạn muốn trở thành minh tinh được vạn người theo dõi? Bạn muốn có trăm vạn fans ủng hộ, có được ngàn vạn đại ngôn sao? Gia nhập vào hàng ngũ đỉnh cấp lưu lượng, Bạch Kình ảnh đế đặc biệt mời giúp đỡ, Show tuyển chọn Phồn Tinh, Nơi khiến ước mơ của bạn thành sự thật ——"
"Không muốn." Vân Lương nghiêm túc nói, "Lần này ta xuống núi, là muốn tìm một công việc bình thường giản dị nuôi sống bản thân. Có khổ có mệt không sao cả, ta có thể chịu khổ."
Dứt lời, cậu còn vỗ vỗ cánh tay, nỗ lực chứng minh mình đáng tin cậy.
"......" Người máy dừng một chút, tầm mắt đảo qua thiếu niên thấy thế nào cũng là cơ thể nhỏ nhắn yếu đuối mong manh, dừng ở trên mặt cậu một lát, vẫn là đem một tờ tuyên truyền màu sắc rực rỡ nhét vào trong tay Vân Lương.
Vân Lương tiếp nhận tới vừa thấy: "Vườn bách thú Phồn Tinh tuyển...... Nhân viên chăn nuôi?"
Phía dưới còn có một đoạn văn giới thiệu dài, dùng một loại ngôn ngữ khác viết, cậu nhất thời xem không hiểu, bất quá nghĩ đến cũng là một ít yêu cầu đối nhân viên chăn nuôi, như là tuổi tác lớn hay nhỏ, thể lực tốt, đối động vật có hiểu biết nhất định linh tinh.
Cho nên này cùng minh tinh có quan hệ gì?
Vân Lương cảm thấy loại hành vi này không hẳn là treo đầu dê bán thịt chó, nhưng không đợi cậu nói cái gì, một chiếc xe buýt tự động chạy đến rồi dừng trước mặt hai người, người tiến lên một bước, đem cậu đẩy lên xe buýt, âm thanh máy móc vang lên: "Đây là xe chạy tuyến cuối cùng ngày hôm nay, nếu bỏ qua thì không còn."
Vân Lương "......???"
Từ từ, đây là muốn đi đâu?
Cậu đứng ở trên xe, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ dần dần rời xa người máy hướng cậu cứng đờ mà phất phất tay, dường như là chúc cậu may mắn.
...... Mười lăm phút sau, cậu liền xuất hiện ở nơi này.
"Vân...... Lương? Vân Lương đúng không?" Nữ nhân viên mặc đồng phục ngẩng đầu, gọi Vân Lương hoàn hồn, "Xin điền thông tin vào phiếu báo danh, đánh dấu dấu sao chính là mục bắt buộc điền."
"A...... Được." Cậu cúi đầu, tiếp nhận phiếu báo danh rũ mắt cẩn thận đảo qua, ngón tay trắng tinh tế đặt ở trên trang giấy tạo ra nếp uốn.
Y Liên nhìn chăm chú vào một màn này, trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại đang nở hoa một đóa lại một đóa.
—— gặp được bảo! Nàng nghĩ thầm.
Ỏ trong ngành này nhiều năm, nàng ánh mắt sớm đã rèn luyện đến vô cùng sắc bén, ai có thể nổi tiếng ở tinh tế, ai cả đời chỉ có thể ở tuyến 108, đảo quanh liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra tới, mà thiếu niên trước mặt không hề nghi ngờ chính là một hạt giống tốt!
—— chỉ dựa vào mặt, hắn liền sẽ không không có tiếng tăm gì.
Vân Lương cầm lấy bút, bắt đầu điền phiếu.
Cậu đem tên họ tuổi điền vào, ở mục chủng tộc kia dừng lại, xem nó phía trước không có dấu sao, không bắt buộc điền, có chút chột dạ mà bỏ qua nó, cuối cùng là sở trường đặc biệt, cái này làm cho cậu do dự trong chốc lát.
Cậu nghĩ thầm, đối với tuyển dụng nhân viên chăn nuôi động vật mà nói, cùng động vật có quan hệ sở trường đặc biệt sẽ được thêm một ít điểm đi?
Vì thế cậu viết: Am hiểu chăm sóc động vật nhỏ.
Này cũng không phải đang nói mạnh miệng, phải biết rằng, ở cậu trên ngọn núi kia, hầu hết động vật gia trưởng, có việc ra cửa khi, đều nguyện ý đem ấu tể giao cho cậu chiếu cố, cậu cũng chưa từng có làm chúng nó thất vọng qua, hơn nữa các ấu tể đều rất thích cậu.
Y Liên tiếp nhận báo danh biểu, nhìn đến mục sở trường đặc biệt kia, không khỏi bật cười.
Những người báo danh trước đều sẽ viết một ít phương diện sở trường nghệ thuật đặc biệt, như am hiểu loại vũ đạo nào, sẽ hát thể loại nhạc nào, viết chính mình am hiểu chăm sóc động vật nhỏ...... Thật đúng là độc nhất.
Nhưng mà vừa lúc phù hợp chủ đề Show tuyển chọn của bọn họ.
Cô vui vẻ mà ở mặt trên một dấu mộc đỏ, đem phiếu báo danh thu hồi rồi thuận miệng hỏi: "Tôi thấy A Lương cậu không phải người ở đây đi? Đã trễ thế này tìm được chỗ ở chưa?"
Cô dùng một cái xưng hô liền kéo lại gần quan hệ hai người, cũng làm Vân Lương không cần gò bó, gọi cô chị Y là được.
"Không có." Vân Lương lắc đầu nói.
Nghe cô nói như vậy, cậu cũng bắt đầu phát sầu đêm nay phải ở chỗ nào.
Kỳ thật Vân Lương ngay từ đầu thật không nghĩ tới chính mình sẽ đến một thời không khác, lại còn có thể nhận lời mời công tác nhân viên chăn nuôi này.
Trước khi xuống núi, cậu còn tìm qua anh Lợn rừng đã ở xã hội nhân loại sinh hoạt mấy năm để học hỏi, Lợn rừng kiến nghị cho là —— dọn gạch công trường.
Lý do là: Công việc hợp pháp, bình thường lại không thể thiếu, còn có thể quan sát trải nghiệm nhân gian muôn, thích hợp cho yêu quái nhỏ mới xuống núi như cậu.
Vân Lương đồng ý.
Trừ cái này ra, lợn rừng còn truyền thụ cho cậu rất nhiều kinh nghiệm, ví dụ như như thế nào hòa mình cùng nhóm công nhân, như thế nào làm tốt quan hệ cùng đốc công, một xe để nhiều hay ít gạch, hợp lý nhất, hiệu suất cao nhất, cùng với quầy bán quà vặt năm tệ một bao bạch sa tốt nhất...... Linh tinh, Vân Lương còn nhớ bút ký, chẳng qua hiện tại cũng vô dụng.
(Ai biết Bạch sa là gì không ạ? Chứ Ngao tìm không thấy QAQ)
Nghĩ vậy, cậu sờ sờ notebook nhỏ trong túi, còn có chút đáng tiếc.
Chú cậu đã từng nói, chỉ cần cậu không biến thành nguyên hình đi vườn bách thú lừa ăn lừa uống là được, đối với cậu cũng không có gì quá nhiều yêu cầu. Chỉ là không nghĩ tới cậu không đi vườn bách thú làm động vật, vậy mà phải làm nhân viên chăn nuôi.
Đợi chút phải hỏi một chút công tác này có bao ăn bao ở hay không, Vân Lương nghỉ.
—— đương nhiên là bao ăn bao ở.
Y Liên vỗ ngực cam đoan, nhưng mà còn chưa thông qua sơ tuyển, đương nhiên không có ký túc xá công nhân, vì thế cô nói: "Chị giúp cậu tìm một hộ nhà ở nhờ đi."
Bạch Diệu Tinh là một tinh cầu nông nghiệp, mật độ dân cư rất thấp, dọc theo đường đi phóng mắt nhìn lại tất cả đều là một mảnh lớn đồng ruộng, có các loại máy móc nhỏ ở trong đó làm việc, nhà cửa lại vô cùng thưa thớt.
Y Liên một bên lái xe một bên nói: "Ban đầu phụ cận là có một nhà trọ nhỏ, mà người báo danh quá nhiều, đã không còn phòng trống."
Vân Lương vô cùng kinh ngạc, hóa ra cạnh tranh kịch liệt như vậy? Cậu còn tưởng rằng tìm công việc là một chuyện rất đơn giản! Đại khái...... Này liền như là lợn rừng nói, hình thức vào nghề nghiêm túc?
Tâm trạng du ngoạn ban đầu của cậu lập tức biến mất không thấy, trở nên nghiêm túc lên, ngồi ngay ngắn: "Em sẽ nỗ lực ở lại!"
"Quyết tâm rất tốt." Y Liên tán thưởng một câu, "Chẳng qua cũng không cần khẩn trương, cậu là người vô cùng có ưu thế."
Có ưu thế...... Là nói cậu am hiểu chăm sóc động vật nhỏ?
Vân Lương yên lặng nghĩ, quả nhiên, có tài nghệ tinh thông, cho dù ở nơi nào đều là nổi tiếng.
Xe chạy đến một ngã rẽ, bên trong xe đột nhiên vang lên một giai điệu hấp dẫn, trí não trên cổ tay Y Liên hiện lên một ánh sáng xanh lam, đối phương gửi thông tin tới thần kinh thông qua trí não rồi trực tiếp truyền vào trong tai cô.
Vân Lương mới lạ mà nhìn chăm chú vào một màn này, cho đến khi cậu nghe được giọng nói gấp gáp của Y Liên: "Cái gì? Tôi đã biết...... Được, tôi lập tức chạy đến đó."
Sau đó cô nhìn về phía Vân Lương, lộ vẻ chần chờ lại khó xử, Vân Lương thấy thế cong đôi mắt lên, săn sóc mà nói: "Chính sự quan trọng, Chị Y mau đi qua đi, không cần lo lắng cho em, chỉ là còn muốn làm phiền chị chỉ đường cho em mà thôi, bằng không em không biết đường đi."
Ban đầu Y còn đang tâm phiền ý loạn, lúc này lại bị nụ cười của cậu làm cho bình tĩnh lại, yên lặng ở trong lòng khen một câu tiểu thiên sứ, cô nói: "Vừa lúc khoảng cách từ nơi này đến hộ gia đình kia không bao xa, đi đến phía trước ngã rẽ, lại theo hướng Bắc đi hai ba trăm mét liền đến."
Vân Lương yên lặng ghi nhớ trong đầu, xuống xe, đi chưa được mấy bước, cậu đột nhiên phát hiện một cái vấn đề lớn —— cậu không biệt rõ đâu là Đông Nam Tây Bắc.
Nếu là ở trên địa cầu, mọi người đều xem mặt trời liền có thể phân biệt rõ phương hướng, nhưng là đây là một cái thế giới hoàn toàn xa lạ, lấy đâu ra Mặt Trời cho cậu làm vật dựa vào mà phân biệt phương hướng?
Càng không khéo chính là, trời dần dần tối, không bao lâu, lại đột nhiên rơi xuống tí tách tí tách giọt mưa nhỏ, hơn nữa trời mưa càng lúc càng lớn.
Động vật nhỏ đều rất ghét bị nước mưa làm ướt nhẹp da lông, Vân Lương cũng không ngoại lệ, cậu nâng lên tay che đậy ở trên đầu, rồi đi về phía trước một đoạn đường.
Không có khả năng trên con đường này một căn nhà cũng không có, cậu không xui xẻo đến mức như vậy đi?
Nghĩ như vậy, đôi mắt Vân Lương đột nhiên sáng lên, trên mặt chỉ toát ra một loại vui sướиɠ —— cậu thấy được ánh đèn!
Có ánh đèn, cho thấy có người cư trú. Vân Lương bước nhanh về phía trước, rất nhanh liền thấy được một đống phòng ốc. Cậu đi đến trước cửa, gõ gõ cánh cửa.
Nghe được tiếng đập cửa, mấy người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa phòng, Tề Thuyết nhăn mày lại, rất không kiên nhẫn: "Trí nhớ đám người kia thật kém! Mới vừa giáo huấn bọn họ một trận xong chẳng lẽ lại tới nữa? Không sợ lại bị đánh nữa sao?"
Rồi hắn nhìn về phía giữa phòng khách, người đàn ông đang ngồi ở trên sô pha: "Lão đại, có mở cửa hay không?"
Người đàn ông hơi hơi giương mắt, dáng ngồi của hắn có chút quái dị, nửa thân mình dựa nghiêng ở trên sô pha, một chút đều không đoan chính, lại lộ ra một loại lười biếng kỳ lạ, như là động vật không có xương cốt.
"Mở." Hắn ngắn gọn mà nói.
Nhận được chỉ thị của lão đại, Tề Thuyết mang theo vẻ mặt chán ghét, một phen kéo ra cửa phòng.
—— sau đó hắn liền ngây ngẩn cả người.
Ngao: Nếu mọi người phát hiện lỗi sai hay chỗ nào chưa đúng thì làm phiền để lại comment ở đoạn đó giúp mình nhé. Cám ơn mọi người nhiều <3