Hạ Kỳ Niên uống rượu nên giọng nói vừa thấp vừa khàn, phảng phất như cố ý mở tông giọng trầm ra để trêu ghẹo người khác. Thịnh Tinh Hà cảm thấy l*иg ngực mình bắt đầu nóng lên, chẳng mấy chốc cái nóng này sẽ lan ra, vì để phòng ngừa tình huống không nên nào đó xuất hiện, anh nhất định phải ra ngoài.
Kết quả là bị người ta ôm lấy từ sau lưng, ôm vào trong ngực.
Thịnh Tinh Hà trực tiếp bị dọa cho văng tục ra: "Mẹ kiếp, cậu làm gì vậy?"
"Để cho tôi ôm một chút."
Thịnh Tinh Hà cố gắng bẻ bàn tay bên hông ra nhưng đều vô ích, đàn ông khi say rượu sức lực rất lớn, vận động viên khi say rồi sức còn lớn kinh người hơn.
"Cậu buông tôi ra!" Bởi vì cái ôm cường thế này, ửng đỏ trên má Thịnh Tinh Hà trực tiếp lan đến sau tai, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng bị ai ôm như vậy, lại còn là nam nữa.
"Tôi không buông!" Hai tay Hạ Kỳ Niên siết càng chặt hơn, cậu biết lúc này vừa buông ra thì Thịnh Tinh Hà sẽ chạy mất.
Đêm nay cậu uống nhiều rượu như vậy chính là để vào thời khắc này hoá thành một tên da mặt dày đến đao thương cũng không đâm thủng.
"Cậu uống nhiều rồi." Thịnh Tinh Hà thở dài. "Mau buông ra, siết đến nỗi ruột tôi cũng sắp trào ra rồi!"
Hạ Kỳ Niên kéo anh vòng nửa vòng, đổi thành mình đứng dựa lưng vào tường: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
Thịnh Tinh Hà nghiêng đầu một cái, lúc Hạ Kỳ Niên nói chuyện vẫn kề sát bên tai anh, hơi nóng chui vào lỗ tai làm chân anh mềm nhũn.
Mùi nước hoa nhàn nhạt thường ngày đã hoàn toàn bị mùi rượu che lấp, toàn bộ tình huống bây giờ lại trông có chút vớ vẩn.
"Cậu uống nhiều quá rồi, có gì thì lần sau hãy nói đi." Lời này phát ra từ tận lòng, anh thật sự không cảm thấy Hạ Kỳ Niên uống say thành như vậy rồi thì có thể biểu đạt rõ ràng điều gì hay nghe rõ cái gì, nói không chừng qua một đêm lại quên hết.
"Tôi không có say..." Tiếng hít thở của Hạ Kỳ Niên rất nặng, bởi vì sức lực của Thịnh Tinh Hà cũng rất lớn nên cậu phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế được người ta.
"Bây giờ tôi rất tỉnh táo, tôi biết mình đang làm cái gì, cũng biết tôi đang nói cái gì, anh tốt xấu gì cũng hãy nghe tôi nói xong đã, có được không?"
Giọng điệu cơ hồ là năn nỉ.
Tuy Thịnh Tinh Hà không quay lại nhìn nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được đôi mắt cún con kia của Hạ Kỳ Niên.
Anh thở dài rồi không nói gì.
"Chẳng lẽ anh thật sự một chút cũng không cảm giác được sao?" Thanh âm Hạ Kỳ Niên rất nhẹ, hơi có chút khàn khàn. Nếu Thịnh Tinh Hà có thể nghiêng đầu qua nhìn một cái thì sẽ thấy hốc mắt cậu rất đỏ, đồng tử phản xạ ánh sáng của đèn chùm.
"Em thích anh, không phải là loại thưởng thức giữa bạn bè, cũng không phải loại sùng bái của học sinh đối với huấn luyện viên, mà chính là loại thích của muốn yêu đương với anh."
Trái tim Hạ Kỳ Niên đập với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, mỗi một chữ đều cần phải điều động hết sức lực toàn thân, và cả dũng khí nữa.
"Sau khi gặp anh, em xem như đã hiểu cái gì gọi là vừa gặp đã yêu."
Mặt già của Thịnh Tinh Hà đỏ lên, dứt khoát thôi giãy dụa để tùy cậu ôm như vậy.
Trong khi nói chuyện, Hạ Kỳ Niên vẫn dán vào lỗ tai anh, ngay cả không khí quanh chỗ đó cũng trở nên ẩm ướt.
Anh vừa chuẩn bị mở miệng thì một bàn tay to đã đột nhiên vòng qua cánh tay phải của anh, che miệng anh lại.
"Anh đừng từ chối em." Hạ Kỳ Niên suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Không phải anh nói cắn người miệng mềm sao, anh đừng vội vàng từ chối em như vậy. Em biết anh là trai thẳng như sắt thép, rất khó tiếp nhận chuyện qua lại với một người con trai, nhưng mà em đã rất nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói với anh những điều này..."
Khi Hạ Kỳ Niên nói ra năm chữ "trai thẳng như sắt thép", Thịnh Tinh Hà suýt chút nữa đã cười phì ra tiếng rồi nhưng vẫn gắng hết sức nhịn xuống.
Anh cúi đầu nhìn vào cái tay đang vòng quanh eo của mình.
Hôm nay Hạ Kỳ Niên mặc một chiếc áo len cashmere
* màu xám trắng, lúc lôi kéo đã làm ống tay áo sơ mi bên trong lộ ra, gân xanh trên mu bàn tay cũng đã nổi rõ lên.
*
Vải len Cashmere: Một loại vải len xa xỉ có từ rất lâu đời bắt nguồn từ vương quốc Kashmir - TCN (nay là một vùng thuộc Ấn Độ). Sợi len được se từ lông của những con dê sống ở núi Hymalaya, mềm và tốt hơn lông của những con dê sống ở nơi khác. Do sản lượng ít và không thể dệt bằng máy móc nên vải len cashmere chỉ có thể dệt thủ công và đương nhiên giá cả thì không phải ai cũng mặc được Không biết là bởi vì khẩn trương hay là dùng sức quá mức quá mức mà ngón tay gầy gò còn đang hơi run rẩy.
"Em sẽ phấn đấu để trở nên trưởng thành và lý tính, chăm sóc anh trong cuộc sống, đọc hiểu từng ánh mắt nhỏ của anh."
Động tác thì cường thế như vậy nhưng ngữ điệu lại quả thật là mềm như bông.
Thịnh Tinh Hà cảm thấy những lời này nghe có chút quen tai, sửng sốt hai giây mới nhớ ra đây là tiêu chuẩn chọn bạn đời mà mình từng thuận miệng nói ra, không nghĩ tới Hạ Kỳ Niên vậy mà lại nhớ rõ ràng.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, lại muôn vàn cảm khái.
Bởi vì khẩn trương nên ý thức tư duy của Hạ Kỳ Niên có chút hỗn loạn, cậu rũ mắt xuống, cằm vẫn còn đặt trên vai Thịnh Tinh Hà như trước.
"Những lời em nói đều không phải là đùa giỡn, em sẽ quý trọng và bảo vệ anh thật tốt, anh có nguyện ý tin tưởng em không?"
Mỗi một chữ nói ra từ miệng Hạ Kỳ Niên đều rất chân thành nhưng đồng thời cũng rất buồn nôn.
Sắc đỏ ửng trên mặt Thịnh Tinh Hà vẫn không thể tan đi.
Vấn đề đã hỏi xong nhưng tay Hạ Kỳ Niên lại không muốn buông ra, bởi vì cậu rất sợ nghe được lời từ chối.
Hai mươi tuổi là một tuổi đặc biệt mông lung, đã có thể có chủ kiến quy hoạch tương lai nhưng cũng còn chưa có bất kỳ vốn liếng nào để nói chuyện tình yêu.
Có ước mơ về tương lai nhưng hiện tại chỉ là hai bàn tay trắng, tất cả mọi thứ vẫn còn đang trên đường phấn đấu, thế nên cậu cũng chỉ dám yếu đuối mà hỏi một tiếng rằng có muốn hay không. Nhưng cũng không nghi ngờ gì, cậu hy vọng sẽ nghe được câu trả lời là có.
Hai người cứ giằng co như vậy, mỗi một giây đều bị phóng đại, kéo dài thành vô hạn.
Thịnh Tinh Hà kéo cánh tay cậu, Hạ Kỳ Niên lại giống như không nhận được tín hiệu, vẫn cứ che miệng anh lại.
Thịnh Tinh Hà dứt khoát thò đầu lưỡi ra liếʍ liếʍ lòng bàn tay cậu.
Có vị chanh.
Mới đầu Hạ Kỳ Niên còn chưa kịp phản ứng, chờ khi cậu ý thức được xúc cảm ướŧ áŧ kia đến từ nơi nào thì như bị sét đánh mà buông lỏng hai tay, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Nơi bị liếʍ còn lấp lánh ánh nước mỏng manh dưới ánh đèn.
Thịnh Tinh Hà xoay người, hai người chăm chú nhìn nhau, mắt càng trừng càng lớn.
Lỗ tai Hạ Kỳ Niên đầy âm thanh ong ong, đại não cũng thiếu oxy mất vài giây rồi mới giống như có một dòng điện xuyên qua mạch máu, cơ bắp săn chắc đều run rẩy dữ dội. "Anh liếʍ em làm gì?"
"Ai bảo cậu không chịu buông tay." Thịnh Tinh Hà bĩu môi, biểu hiện hết sức ghét bỏ. "Có vị hơi lạ."
So với mấy cậu trai nhỏ thì loại người có kinh nghiệm khá phong phú như Thịnh Tinh Hà rất dễ tỉnh táo lại.
Cho dù vành tai anh vẫn còn đỏ nhưng khi nói chuyện lại là gió nhẹ mây nhạt, ánh mắt lại càng lạnh nhạt hơn, giống như đang nói: Gióng trống khua chiêng chỉ vì chút chuyện nhỏ này thôi đó hả?
Cánh tay đang rủ xuống của Hạ Kỳ Niên không tự giác nắm lại thành quyền, thanh âm cũng nhỏ xíu hỏi: "Vậy, vậy anh nghĩ sao?"
"Thật ra tôi có thể cảm giác được tâm tư của cậu đối với tôi, vẫn luôn có thể cảm giác được."
Hạ Kỳ Niên ngước mắt nhìn anh, trái tim đập thình thịch, điều này còn kí©h thí©ɧ hơn cả chuyện thi đại học nhiều lắm.
Cậu cố gắng nhìn ra gì đó từ trong ánh mắt của Thịnh Tinh Hà.
Thịnh Tinh Hà đón ánh mắt của cậu, nghiêm túc nói: "Tôi cũng nguyện ý tin tưởng những lời cậu nói."
Mắt Hạ Kỳ Niên sáng ngời. "Thật sao?"
"Ừ, nhưng mà tôi cho rằng..."
Nghe thấy hai chữ "nhưng mà", ánh mắt sáng rực kia trong nháy mắt lại ảm đạm xuống, tựa như có người lắp đặt một cái công tắc trên người Hạ Kỳ Niên vậy.
"Tóm lại là anh vẫn muốn từ chối em đúng không?"
Đây là lần đầu tiên cậu rất không khách khí mà cắt ngang khi Thịnh Tinh Hà đang nói, nội tâm gần như sụp đổ, giọng điệu cũng trở nên rất ngang bướng: "Em không muốn nghe anh nói "nhưng mà", có "nhưng" ở đằng trước chỉ đều là những lời muốn an ủi em mà thôi. Em không cần an ủi, cũng không cần anh thương hại! Tất cả những gì em cần là anh đồng ý với em! Bằng không thì đừng nói nữa, dù sao nói em cũng không thích nghe!"
Thịnh Tinh Hà nhíu nhíu mi tâm. "Hạ Kỳ Niên, suy nghĩ của cậu có cần phải ích kỷ như vậy không? Chỉ vì cậu thích tôi thì tôi phải đồng ý, đúng không?"
Vào thời điểm này, sự chú ý của Hạ Kỳ Niên đã bị chỉ hướng một cách rõ ràng, tai cậu chỉ nghe thấy hai chữ "ích kỷ" mà thôi.
Tai đầy tiếng ong ong.
Cậu ích kỷ, thích một người vốn là một chuyện ích kỷ, nhưng khi từ này được nói ra từ miệng Thịnh Tinh Hà thì sao lại chói tai như vậy, khiến người ta khó chịu như vậy.
Sức lực toàn thân trong nháy mắt bị rút đi sạch sẽ, mười ngón tay vô lực cắm vào tóc.
Cảm xúc của Hạ Kỳ Niên có chút sụp đổ, thở dài một tiếng: "Anh có thể đừng nói nữa không, em thật sự không muốn nghe."
Thịnh Tinh Hà nghẹn lại, càng làm cho anh luống cuống tay chân chính là phản ứng tiếp theo của Hạ Kỳ Niên.
Cậu giống như một đứa trẻ mẫu giáo bị bắt nạt mà bệt mông ngồi trên mặt đất, đầu rũ xuống lấy tay phải che mắt. Ban đầu thì chỉ xoa hai cái, hít hít mũi nhưng rất nhanh hai bàn tay to đã che đi toàn bộ khuôn mặt.
Thịnh Tinh Hà nghe thấy tiếng nức nở rất khẽ.
......
Khóc.
Amazing.
Đây, đây xem như là bị anh chọc cho khóc đó hả?
Thịnh Tinh Hà từ nhỏ đã thành thành thật thật, cho tới bây giờ cũng chưa từng khi dễ người ta, ngay cả một cô gái cũng chưa từng dỗ dành qua chứ đừng nói chi là một tên con trai hai mươi tuổi.
Này thì vượt quá khả năng của anh rồi.
Anh giật mình tại chỗ một hồi lâu mới nghĩ đến muốn đi qua sờ đầu cậu một chút.
Hạ Kỳ Niên chụp cổ tay anh, đẩy ra.
Rượu khiến cảm xúc của người ta phóng đại lên vô số lần, vừa rồi thổ lộ đã dùng hết sức lực và nhiệt tình cả người cậu, giờ còn lại tất cả đều là xấu hổ, luống cuống và cả thất vọng.
"Đừng để ý đến em, anh muốn đi thì đi đi." Giọng điệu tràn ngập lạnh lùng nhưng đều là bất đắc dĩ.
"Trong lòng cậu cũng nghĩ như vậy thật sao?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Hạ Kỳ Niên ngẩng đầu lên.
Thịnh Tinh Hà đối diện với một đôi mắt không có tinh thần, còn có nốt ruồi nho nhỏ kia, có điều là trên mặt Hạ Kỳ Niên cũng không có nước mắt, thế nhưng hốc mắt đã đỏ bừng, lông mi bị nước mắt thấm ướt đã bại lộ ra trạng thái vừa rồi của cậu.
"Túi khóc* này."
*Túi nước mắt, túi nước hay túi khóc: Chỉ mấy người dễ khóc, hở cái khóc. Thịnh Tinh Hà đi cũng không phải ở lại cũng không xong, đành phải đặt mông ngồi xuống sàn. "Cậu như vậy giống như tôi đang bắt nạt cậu vậy."
Hạ Kỳ Niên trầm mặc không nói.
Bầu không khí yên tĩnh dễ làm người ta suy nghĩ bình tĩnh lại, cậu bắt đầu ngẫm lại thái độ của mình.
"Xin lỗi... Lẽ ra em không nên hét vào mặt anh như vậy." Hạ Kỳ Niên cong đầu gối lên, vòng hai tay ôm lấy chân mình.
Tỷ lệ chiều cao của vận động viên nhảy cao đều phải trải qua đo lường và sàng lọc nghiêm ngặt, tứ chi Hạ Kỳ Niên mảnh khảnh, khi chân cong lại thì đầu gối còn cao hơn bờ vai, lúc này còn ôm người thành một khối lại càng có vẻ vừa nhỏ yếu bất lực lại vừa đáng thương, giống như một cái bắp cải bị héo vậy.
Thịnh Tinh Hà thậm chí còn muốn chụp ảnh cậu photoshop thành gói biểu tượng cảm xúc.
"Em chỉ là có chút khó chịu thôi." Hạ Kỳ Niên nói xong lại vùi đầu vào khuỷu tay, bắt đầu nhỏ giọng nức nở.
Thịnh Tinh Hà: "..."
Cảm xúc của thiếu niên thật giống thời tiết vùng duyên hải, giây trước mới trời trong nắng ấm, giây sau đã bão táp gió giật rồi.
Hạ Kỳ Niên cảm thấy rất tủi thân nhưng thân thể vẫn cứ quật cường, tôn nghiêm đàn ông của cậu chỉ cho tới mức cùng lắm len lén khóc thầm thôi.
Nhưng cái giá* này đã nhanh chóng bị xé toạc ra không thương tiếc.
*Giá trong làm giá, làm cao để giữ tôn nghiêm. "Sao cậu lại khóc?"
"......" Cổ Hạ Kỳ Niên nghẹn lại, càng tuyệt vọng hơn.
Thịnh Tinh Hà cũng thật bất đắc dĩ, đi qua nhéo nhéo vành tai cậu. "Tôi còn chưa nói cái gì mà, cậu lại đi suy diễn cái gì thế?"
Hạ Kỳ Niên dụi dụi mắt, nước mắt làm tầm mắt cậu trở nên mơ hồ không rõ, cậu chớp chớp vài cái mới miễn cưỡng nhìn thấy đường nét của người đối diện: "Anh có ý gì?"
"Bây giờ tôi có thể nói tiếp nhưng mà gì rồi phải không?" Thịnh Tinh Hà hỏi ngược lại.
Hạ Kỳ Niên nuốt nước miếng một cái. "Giờ lỗ tai em có chút mẫn cảm với cái từ đó, tốt nhất là anh nên bỏ qua nó đi, nói cái gì mà em thích nghe ấy, nếu không em có thể bị nhồi máu cơ tim mất, dòng họ nhà em có tiền sử bệnh di truyền này đó."
Mẹ nó chứ tiền sử bệnh di truyền.
Con thỏ nhỏ này cũng học đe dọa người ta rồi.
Thịnh Tinh Hà ngồi xổm trước mặt cậu, một tay nắm cằm cậu hơi nâng lên: "Bây giờ điều quan trọng nhất của cậu ở giai đoạn này là thi đấu, huấn luyện và học tập, ngay cả việc học hành cậu cũng sắp không theo kịp rồi, vậy mà còn có lòng dạ yêu đương với tôi ư?"
Tất nhiên là có lòng dạ đó rồi.
Cậu cái gì cũng thiếu nhưng không thiếu tâm tư yêu đương.
Hạ Kỳ Niên bĩu môi: "Anh đang an ủi em đó hả? Bởi vì ngại từ chối nên mới dứt khoát tìm đại cái lý do thối nát đó phải không?"
Thịnh Tinh Hà có chút bất đắc dĩ: "Năng lực lý giải của cậu là thế nào vậy? Tôi muốn từ chối cậu mà cần phải tìm lý do à?"
Hạ Kỳ Niên giật thót trong lòng, phục hồi lại tinh thần rút ra được tin tức quan trọng nhất từ đoạn lời nói này của Thịnh Tinh Hà.
"Ý của anh là, chỉ cần em có thể xử lý tốt những chuyện linh tinh kia thì anh có thể tiếp nhận em sao?"
Thịnh Tinh Hà sợ hết hồn, hét lớn: "Cái gì gọi là chuyện linh tinh? Đó là việc cậu nên coi trọng nhất bây giờ! Cậu đã quên lúc trước hứa với mẹ cậu cái gì rồi sao?"
Tất nhiên là vẫn nhớ.
Các môn chuyên ngành không thể bỏ bê, trong vòng một năm mà không thể vào được đội tuyển quốc gia thì sau đó phải ra nước ngoài học tập.
Tính ra thì cũng đã nửa năm rồi.
Nhưng những chuyện này không gấp gáp được, còn chuyện yêu đương thì lại có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Thịnh Tinh Hà thấy cậu trầm mặc không nói thì bật ngay chế độ huấn luyện đã lâu không dùng tới.
Hướng dẫn từng bước một.
Quan điểm chủ yếu mà tư tưởng truyền thống muốn biểu đạt là đàn ông nên lập nghiệp trước rồi mới tới lập gia đình, chuyện yêu đương thì cứ để qua một bên trước đi.
Trong quan niệm của Thịnh Tinh Hà, nhảy cao phải nên ưu tiên hơn tình yêu, đây cũng là thông điệp mà rất nhiều huấn luyện viên, thầy cô và tiền bối muốn cậu phải thấm nhuần.
Yêu đương ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc, mà nhảy cao lại là một hạng mục luôn khảo nghiệm sự tập trung và kỹ xảo, không thể phân tâm nửa điểm vì người khác.
Huống hồ gì tình huống của bọn họ còn tương đối đặc thù, một khi bị phát hiện thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, nếu chỉ bị người ta nghị luận thôi còn chưa tính, nghiêm trọng nhất là tiền đồ cũng bị chôn vùi.
Nhưng khóe miệng Hạ Kỳ Niên vẫn cứ nhếch lên làm anh có một loại dự cảm vi diệu, dự cảm không lành.
"Tôi đang nói chuyện với cậu đó, có nghe thấy không?" Thịnh Tinh Hà trừng cậu.
"Em biết anh thích em." Hai mắt Hạ Kỳ Niên long lanh, thâm tình lại chân thành. "Em biết mà!"
"......" Toàn bộ mẹ nó đều thành gió thoảng bên tai hết cả rồi.
Thịnh Tinh Hà nhíu mày: "Hạ Kỳ Niên! Cậu có thể nghiêm túc bắt được ý chính trong lời tôi nói được không?
Hạ Kỳ Niên cũng nhíu nhíu mày: "Nhưng lúc trước không phải anh đã nói với em là thời gian học đại học rất ngắn ngủi, nếu có người thích thì phải tranh thủ chứ để ra trường rồi muốn tìm đối tượng thì còn khó hơn sao?"
Thịnh Tinh Hà tươm mồ hôi đầy đầu, người này là bánh mì ký ức
* chuyển thế sao? Sao chuyện xưa như vậy mà còn có thể nhớ rõ ràng.
* Bánh mì kí ức: Bảo bối của Doraemon. Lấy bánh mì ịn lên nội dung muốn nhớ rồi ăn miếng bánh mì đó vào sẽ nhớ nội dung dính trên mặt bánh mà khỏi cần học chi cho cực. Lúc này anh chỉ có thể giả ngây giả ngốc: "Tôi đã từng nói hả? Không thể nào."
"Anh đã nói điều đó! Sao anh có thể chối như vậy được?" Hạ Kỳ Niên liền ào ào tái hiện lại nguyên nhân sự việc từ đầu đến cuối. "Năm ngoái ở phòng huấn luyện của trường, Đại Khí nói em có cô gái mình thầm mến rồi, là chính anh đã cổ vũ em theo đuổi người ta, người mà khi đó em nói đến chính là anh."
Chiếm được đầy đủ tự tin, giọng nói của cậu càng lúc càng sang sảng, còn Thịnh Tinh Hà thì nghe đến choáng váng hết mặt mày.
Rống một trận xong, hai người lại mắt to trừng mắt nhỏ lần nữa.
Thịnh Tinh Hà cũng vứt luôn da mặt. "Tôi không nhớ rõ."
Hạ Kỳ Niên tức đến độ l*иg ngực cứ phập phồng.
"Cho dù có đi chăng nữa thì đó cũng là bảo cậu theo đuổi con gái chứ không phải bảo cậu theo đuổi tôi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Theo đuổi con gái với theo đuổi anh có gì khác nhau sao? Không phải đều là tình yêu cả sao?" Hạ Kỳ Niên nói.
"..." Nghe thì quả thật không có khác biệt gì, nhưng tính chất lại hoàn toàn không giống nhau. "Trong đội không cho phép nam với nam yêu đương, cậu có biết không?"
Hạ Kỳ Niên tìm được điểm đột phá, tâm tình liền có chút kích động: "Vậy thì lén, không để bị phát hiện không phải là được rồi sao, chờ đến khi hai ta đều giải nghệ thì lại tổ chức bù một cái hôn lễ. Em biết ở rất nhiều quốc gia thì đồng tính luyến ái là hợp pháp..."
Lời còn chưa dứt, Thịnh Tinh Hà đã vỗ một cái vào trán cậu. "Rốt cuộc thì cả ngày cậu đều suy nghĩ toàn cái thứ quỷ gì thế!"
"Ái!" Hạ Kỳ Niên xoa trán. "Đây đều là giấc mơ của em cả."
Thịnh Tinh Hà sắp bị cậu làm cho nổi điên: "Cậu cho rằng tất cả đều đơn giản như cậu tưởng hay sao?"
"Có lẽ không đơn giản như vậy." Hạ Kỳ Niên chăm chú nhìn vào mắt anh. "Nhưng chỉ cần anh còn nguyện ý ở bên cạnh em thì hết thảy vấn đề khẳng định đều có thể giải quyết."
Lúc này mở miệng đã hoàn toàn không còn hùng hổ bức người như lúc đầu, cũng không tràn ngập oán giận như trẻ con nữa mà giống như một người trưởng thành, biết bình tĩnh suy nghĩ rồi mới đưa ra quyết định.
Trong cẩn thận còn mang theo chút quật cường.
Thịnh Tinh Hà nhìn ánh mắt cậu mà ngực cũng căng đầy chua xót.
Trên đời này muốn tìm một người bạn cùng chung chí hướng đã khó, huống chi còn là một người nâng niu mình trên đầu quả tim như vậy.
Hạ Kỳ Niên thừa dịp anh sững sờ, cầm lấy đầu ngón tay anh kéo đến bên môi mình nhanh chóng hôn một cái, sau đó lại tích cực thỏa hiệp nói: "Em cam đoan có thể xử lý tốt toàn bộ mọi chuyện, chỉ cần anh đáp ứng quen nhau với em thôi."
Thịnh Tinh Hà rút tay phải về: "Cậu thật sự là đảo ngược chủ yếu với thứ yếu rồi!"
Hạ Kỳ Niên lần thứ hai đưa tay cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay. "Bởi vì với em, anh đều vĩnh viễn là quan trọng nhất."
Ngực Thịnh Tinh Hà nóng lên.
Ai có thể chịu được tấn công mãnh liệt thế này?
Ít nhất anh cũng không chịu được.
Tuy rằng lý trí vẫn nhắc nhở anh không thể dễ dàng dao động nhưng sự dao động trong lòng không có cách nào che giấu được.
Không đợi anh trả lời, làn da nơi mu bàn tay lại bị nhẹ nhàng hôn một cái.
Hạ Kỳ Niên một tay xoa xoa xương khớp của anh. "Thích anh là chuyện chắc chắn nhất trong đời em, em cũng đã nghĩ đến sau khi chúng ta giải nghệ thì sẽ như thế nào rồi."
Thịnh Tinh Hà cắn răng: "Thật buồn nôn quá đi."
Hạ Kỳ Niên: "Em đang tỏ tình mà, hiếm khi mới buồn nôn được một lần."
Thịnh Tinh Hà không biết nên đáp lại như thế nào nên đành phải chuyển đề tài: "Sau khi giải nghệ sẽ như thế nào?"
"Đến lúc đó, chúng ta sẽ có một con chó và một con mèo hoặc nhiều hơn nữa, bọn chúng đều thích nằm trên ban công phơi nắng và tới mùa đông thì thích lười biếng. Mỗi ngày khi chúng ta về đến nhà sẽ có một đám nhóc ấy vây quanh, ôm đùi kêu meo meo. Chúng ta cùng chen trong phòng bếp làm bữa tối, em làm bữa cho hai chúng ta, anh vuốt ve chúng nó..."
Theo miêu tả của Hạ Kỳ Niên, trong đầu Thịnh Tinh Hà cũng hiện ra một ít hình ảnh ấm áp.
"Ăn cơm xong thì dắt chúng nó đi dạo một vòng rồi về nhà nằm ườn trên giường xem phim, chúng ta sẽ luôn có đề tài trò chuyện không hết và mục tiêu kế tiếp phải hoàn thành."
Đôi môi Thịnh Tinh Hà mấp máy: "Cậu thật thích động vật nhỏ."
"Đúng vậy, chẳng lẽ anh không thích sao?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
"Tôi cũng rất thích, chỉ là không có thời gian nuôi."
"Vậy thì không thành vấn đề, em nhất định sẽ chăm sóc tốt các anh!" Mặt mày Hạ Kỳ Niên đều phấn chấn lên, có vẻ rất có tinh thần.
Không phải cố gắng, không phải nỗ lực, mà là nhất định.
Đây là dáng vẻ mà Thịnh Tinh Hà vô cùng quen thuộc, dáng vẻ Hạ Kỳ Niên đầy tự tin, tựa như khi cậu ở trên sân đấu vậy.
Đột nhiên có cảm giác rằng mình được bảo vệ.
Hạ Kỳ Niên gãi gãi lòng bàn tay anh: "Nếu anh còn không tiếp nhận em nữa thì chỉ sợ rằng em sẽ đi trên con đường phạm tội mà thôi."
Thịnh Tinh Hà nhíu nhíu mày. "Làm cái gì?"
Hạ Kỳ Niên nhanh chóng giơ tay lên túm lấy cổ áo của anh ra sức kéo về phía trước.
Thịnh Tinh Hà vốn là đang trong tư thế ngồi xổm, trọng tâm bất ổn liền ngã về phía trước, hai tay theo phản xạ chống lên mặt đất một chút.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Đôi môi chạm vào một vùng mềm mại nhỏ.
Hơi thở cũng ngừng lại.
Thịnh Tinh Hà vừa mở mắt ra, còn chưa kịp lui về phía sau thì ót đã bị người ta dùng sức giữ chặt lấy, ngay sau đó, đầu lưỡi ướt mềm nóng bỏng liền vội vã tìm vào.
Lưng bị người ôm chặt, l*иg ngực kề sát vào nhau.
Thịnh Tinh Hà bị hôn đến choáng ngợp, ban đầu cũng không có ý định hé ra, mãi đến khi môi dưới bị cố ý cắn một cái mới không thể không cấp giấy thông hành.
Hô hấp của Hạ Kỳ Niên rất nóng cũng rất gấp, chen vào theo còn có thứ mùi rượu không nồng lắm kia nhưng giờ phút này, tất cả đều chỉ có tác dụng khiến hưng phấn.
Dựa vào cảm giác đã biết Hạ Kỳ Niên nhất định là lần đầu tiên hôn môi với người khắc, căn bản là không hề có quy tắc và kỹ xảo gì đáng nói.
Thịnh Tinh Hà giơ tay đặt lên sau gáy cậu nhẹ nhàng vuốt ve, hô hấp của Hạ Kỳ Niên dừng lại một chút, thế công lại càng thêm mạnh mẽ.
Môi răng dây dưa, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Thịnh Tinh Hà cảm thấy không thể để mình thua thiệt nên cũng gặm cắn liên tục như nhau, trong lòng còn âm thầm thề —— ai rời miệng ra trước là chó con.
_ Hết chương 45 _ P/s: thành đôi rùiiiii