Ăn mì xong, Cốc Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra chụp ảnh mọi người, cô ngồi bên cạnh Hạ Kỳ Niên, tìm một góc độ có thể thu tất cả mọi người vào ống kính.
Trương Đại Khí nhe răng cười ngây ngô về phía ống kính, tay trái giơ chữ V tay phải nâng mặt, mọi người cũng ồn ào dừng đũa phối hợp, Hạ Kỳ Niên cũng nghiêng đầu lọt vào khung ảnh.
Thịnh Tinh Hà ngồi đối diện với Hạ Kỳ Niên, hai người hơi khó cùng chen vào khung ảnh, Cốc Tiêu Tiêu phất phất tay với Thịnh Tinh Hà. "Huấn luyện viên, anh nghiêng người vào một chút, không thấy mặt anh đâu này."
Thịnh Tinh Hà lắc đầu. "Tôi không chụp, các cô cậu chụp đi."
Lưu Vũ Hàm "Ài" một tiếng. "Không được, chụp cùng nhau đi mà, lưu lại một kỷ niệm."
Mấy người đều phụ họa theo. "Đúng đó, khó có được một lần đi ra ngoài, chụp chung, chụp chung!"
Hạ Kỳ Niên vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. "Nếu không thì anh ngồi xuống đây này."
Chủ quán mì thấy thế thì vội vàng đứng dậy đi qua: "Để tôi chụp cho các cô cậu."
"Được, vậy thì cảm ơn chú quá." Cốc Tiêu Tiêu cười chỉnh camera điện thoại di động rồi đưa qua. "Cái này trượt trái phải là thay bộ lọc, chú coi cái nào chụp tụi cháu mặt trắng chút thì chọn cái đó nhé."
Tần Bái: "Cũng không phải chụp ảnh thờ, cần gì làm chuyện vô ích như vậy."
Lưu Vũ Hàm: "Cậu nói ít hơn hai câu cũng không có ai coi cậu là câm đâu, thật đó."
Tần Bái câm miệng lại.
Ông chủ cười tủm tỉm nói: "Yên tâm, nhất định sẽ chụp hai người thật đẹp."
Cốc Tiêu Tiêu và Lưu Vũ Hàm ăn ý giơ tay lêи đỉиɦ đầu, ráp lại với nhau thành một trái tim lớn.
Trương Đại Khí cũng giơ tay trái lên theo, chỉ tiếc Tần Phái bên cạnh cậu ta hiển nhiên chẳng hề vui vẻ gì.
Trương Đại Khí chậc chậc một tiếng. "Đại gia à, ngài phối hợp một chút đi."
Tần Phái cười nhạo: "Ấu trĩ."
Trương Đại Khí dứt khoát làm động tác súng lục, nhắm ngay huyệt thái dương của Tần Bái.
Những người phía sau tự động bắt cặp, vòng tay thành trái tim mập tròn trên không trung.
Cuối cùng đến lượt cặp Hạ Kỳ Niên và Thịnh Tinh Hà.
Thịnh Tinh Hà cũng không mấy tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, đầu ngón tay hai người chạm vào nhau giữa không trung.
Thịnh Tinh Hà hơi rụt sang bên cạnh, Hạ Kỳ Niên lại duỗi ngón tay qua đυ.ng vô một chỗ với đầu ngón tay anh.
Lần này Thịnh Tinh Hà không né tránh nữa.
Ông chủ cầm máy nhìn vào màn hình, nói: "Mọi người cười lên nào."
Mấy hàng ở phía trước nhe răng trợn mắt, Thịnh Tinh Hà lại chỉ hơi nhếch khóe môi, tất cả lực chú ý của anh đều tập trung hết ở đầu ngón tay rồi.
Ngón tay Hạ Kỳ Niên vừa cầm nước uống ướp lạnh, còn mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo, Thịnh Tinh Hà nhanh chóng nhìn thoáng qua đỉnh đầu, phát hiện bàn tay và ngón tay của Hạ Kỳ Niên đều rất đỏ.
Có lẽ đã bị lạnh vì cầm coca ướp lạnh.
Sau đó, anh nhìn về phía máy ảnh, mỉm cười.
Ông chủ sợ giữa chừng có người chớp mắt nên chụp liên tục vài tấm, sau đó thu điện thoại di động lại trả cho Cốc Tiêu Tiêu. "Xong rồi."
"Cảm ơn ông chủ!"
Cốc Tiêu Tiêu ngồi lại vị trí cũ, bắt đầu xem album ảnh.
Mọi người mồm năm miệng mười muốn cô chia sẻ vào trong nhóm, Cốc Tiêu Tiêu đáp một tiếng: "Biết rồi! Để tôi sửa ảnh trước đã."
Trương Đại Khí xáp lại gần nói: "Phiền cậu P mắt tôi to một chút, má nhỏ hơn một chút."
Tần Bái: "Dứt khoát đổi thành mặt cóc luôn đi."
Mọi người bật cười.
"Chậc!" Trương Đại Khí đạp cho cậu ta một phát dưới gầm bàn.
Cốc Tiêu Tiêu mở ảnh, phóng to lên, không ngờ lại phát hiện trong bọn họ có người không nghiêm túc nhìn vào ống kính.
Tầm mắt Hạ Kỳ Niên hoàn toàn rơi vào trên mặt Thịnh Tinh Hà, trong mắt cậu như tràn đầy ánh sao lóe lên trong đêm tối, ý cười thoải mái lan ra nơi khóe miệng.
Cốc Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn thoáng qua vị trí ở trong góc nhất.
Huấn luyện viên đã ăn xong mì, giờ đang nói chuyện phiếm với Trương Thiên Khánh, tầm mắt Hạ Kỳ Niên vẫn rơi trên người anh như cũ.
Vẻ mặt chuyên chú kia, giống như là gặp được người vừa thấy đã yêu.
Huấn luyện viên quay sang nhìn về phía Hạ Kỳ Niên, cậu ta lại lập tức vùi đầu ăn mì.
Hồi trung học Cốc Tiêu Tiêu cũng từng thầm mến đàn anh, trạng thái này có nghĩa là gì cô vô cùng rõ ràng.
Mấy bức ảnh tiếp theo đều bình thường.
Sau khi chỉnh sửa ảnh xong, Cốc Tiêu Tiêu chia sẻ lên nhóm, lại gửi tấm ảnh đầu tiên cho mình Hạ Kỳ Niên.
[Cốc Tiêu Tiêu: Cậu nhìn cậu kìa, bốc mùi gay ra rồi.]
[N: Hahahahahahahahaha]
[Cốc Tiêu Tiêu: Cậu cứ nhìn chằm chằm huấn luyện viên làm gì?]
Hạ Kỳ Niên bị tin nhắn này dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cậu không nghĩ tới hành động của mình sẽ bị người ta bắt gặp, lúc nhìn Cốc Tiêu Tiêu, chóp tai thậm chí còn có chút đỏ.
Có tật giật mình, không gì hơn thế này.
[N: Vậy thì sau này tôi sẽ chuyển qua nhằm chằm chằm cậu.]
[Cốc Tiêu Tiêu:...]
Trên núi rợp bóng cây như một cái nắp che, ngược lại so với dưới chân núi thì thoải mái hơn nhiều, đoàn người ăn cơm trưa xong tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua một quán leo núi.
Mấy cậu trai đang háo hức, hỏi: "Bằng không chúng ta đi vào xem giá?"
Thịnh Tinh Hà rất thích leo núi, giơ tay lên nhìn thời gian, mới một rưỡi chiều, anh quay sang hỏi ý kiến của mấy cô gái: "Có hứng thú chơi cái này không?"
Anh lo con gái có thể không thích thể loại thể thao này, nhưng kết quả lại bất ngờ, các cô còn tích cực hơn mấy chàng trai.
Nhà leo núi này có diện tích khá lớn, địa điểm chơi được chia thành hai loại, trong nhà và ngoài trời, tường trong nhà bằng phẳng, thích hợp cho người mới bắt đầu chơi, độ khó ngoài trời thì cao hơn, cộng thêm loại thời tiết này nên cũng chỉ có hai người mặc quần áo bảo hộ đang chơi, hẳn là huấn luyện viên leo núi trong quán.
Lo lắng đến vấn đề an toàn của đám nhóc này, Thịnh Tinh Hà mua tất cả các vé đều là trong nhà, tổng cộng hơn sáu trăm.
Thật là con mẹ nó đắt.
"Mộng Vũ." Thịnh Tinh Hà xách người giống con gái nhất trong cả đội sang một bên, nhỏ giọng nói: "Làm nũng chút được không? Để cho chú kia kia tính rẻ cho tôi chút?"
Cố Mộng Vũ ngẩn người, gật gật đầu.
Cô nàng vừa ra tay, đối phương quả nhiên liền giảm cho số lẻ không nhỏ.
"Xài được luôn hả!?" Trương Đại Khí rất khϊếp sợ.
Thịnh Tinh Hà: "Chủ yếu phải nhìn người, dáng vẻ đẹp làm nũng khẳng định có tác dụng, cậu mà đi thì không nhất định đâu."
Hạ Kỳ Niên sâu kín nói: "Đối phó với anh cũng có tác dụng hở?"
Thịnh Tinh Hà "Chậc" một tiếng. "Sao lại kéo tới trên người tôi rồi?"
Hạ Kỳ Niên: "Thì anh trả lời tôi trước đi."
"Phải xem tình huống cụ thể đã."
Thịnh Tinh Hà trả tiền xong, lúc này mấy nhân viên công tác mới đứng dậy, đưa dây an toàn và các thiết bị khác cho họ.
Thịnh Tinh Hà giống như một con tắc kè trèo lên tường, giải thích cho mọi người một số chi tiết nhỏ cần chú ý khi leo núi.
"Sau khi đi lên, hai tay hai chân đạp vào điểm tựa hoặc vết nứt nhô ra trên mặt vách đá, di động một trong bốn điểm trước, chú ý là, ba điểm còn lại không được động, nghĩa là lúc giơ tay phải lên thì tay kia cùng hai chân của các cô cậu không cần nhúc nhích, hiểu ý của tôi không?"
"Hiểu!..."
Các đội viên tràn đầy năng lượng, giọng nói vang dội làm nhân viên đang chơi điện thoại giật hết cả mình, lập tức bật cười.
"Đợi lát nữa mọi người leo lên thì không nên nhìn xuống, tầm mắt hướng lên sẽ không sợ nữa."
Tốc độ leo núi của Thịnh Tinh Hà rất nhanh, lại rất có kỹ xảo, cơ bắp hai tay săn chắc đầy đặn, không riêng gì đội viên mà ngay cả nhân viên công tác tại hiện trường cũng đem tầm mắt dán lên người anh.
"Kiếp trước anh ấy chắc là một con khỉ rồi, nhanh quá." Trương Đại Khí bội phục nói.
"Là khỉ cũng nhất định là Mỹ Hầu Vương." Cốc Tiêu Tiêu nói.
Mọi người ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe Thịnh Tinh Hà phân tích động tác leo trèo, chỉ có điểm chú ý của Hạ Kỳ Niên là không giống mọi người, tầm mắt của cậu luôn không khống chế được mà tập trung vào đùi Thịnh Tinh Hà.
Quần thể thao màu đen bao quanh cơ bắp săn chắc.
Mông cũng cong.
Cậu nhớ lại cảnh ai đó thay quần áo sáng hôm ấy.
Thịnh Tinh Hà buông hai tay ra, chậm rãi rơi xuống mặt đất: "Mọi người đi lên chơi phải chú ý an toàn, dây thừng đều phải kiểm tra cẩn thận một chút."
Hạ Kỳ Niên giang hai tay ra, vẻ mặt chờ nhận kiểm duyệt: "Huấn luyện viên, anh xem tôi đã coi như tốt chưa?"
Thịnh Tinh Hà đi qua xách xách dây an toàn bên hông cậu ta lên. "OK, không thành vấn đề."
"Anh muốn so với tôi không? Xem ai lên trên trước." Hạ Kỳ Niên nhìn anh hỏi.
"Cậu muốn so với tôi ư?" Thịnh Tinh Hà nhịn không được nở nụ cười. "Trước đây cậu từng chơi rồi à?"
"Đã từng chơi hai lần rồi." Hạ Kỳ Niên nói.
"Được thôi." Thịnh Tinh Hà trở lại trước tường đá một lần nữa. "Muốn nhường cậu không?"
"Không cần." Kỳ Niên hỏi: "Đánh cược cái gì đó đi?"
"Cậu muốn đánh cược cái gì?"
Mọi người nghe thấy họ nói chuyện, nhao nhao quay đầu nhìn hai người.
"Thua thì cởi sạch chạy vòng!" Trương Đại Khí hưng trí hú lên.
"Cởi sạch?" Hạ Kỳ Niên thốt lên. "Đâu phải tôi chưa từng thấy qua."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người mở to hai mắt kéo dài giọng: "Ồ..."
Đám nhóc thối thích góp vui, mồm năm miệng mười chen vào không dừng lại được, huấn luyện viên đứng bên cạnh đầu cũng bốc khói.
Hạ Kỳ Niên che nửa chai nước khoáng trong tay, làm như lơ đãng chứng minh mình thật sự đã từng nhìn qua rồi: "Đùi anh ta trắng hơn bắp chân, hai màu."
"Ồ? Vậy hả?" Biết rõ là không thấy được cái gì, nhưng tầm mắt mọi người đều theo bản năng quăng lên đùi Thịnh Tinh Hà.
"............"
Hạng mục leo núi này Thịnh Tinh Hà đã từng tập luyện rồi, kết quả không có gì bất ngờ, Hạ Kỳ Niên thua thảm, nhưng mà tính của cậu ta rất tốt, thua cũng vui vẻ cười ha ha.
"Nói đi, trừng phạt như thế nào, chỉ cần không vi phạm pháp luật, tôi đều chấp nhận." Khi nói lời này, ngữ điệu cậu tản mạn, thậm chí còn có chút tùy tiện, mới nhìn giống như cậu ta mới là người thắng trận.
"Chờ tôi nghĩ kỹ rồi nói sau." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên cười cười: "Được thôi, không gấp, anh từ từ suy nghĩ."
Chơi hơn một tiếng đồng hồ, Thịnh Tinh Hà tập hợp mọi người, chuẩn bị xuống núi.
Giờ này là thời điểm mặt trời gắt nhất, các cô gái bắt đầu thoa bổ sung chống nắng, Trương Đại Khí nóng đến không chịu nổi, ở xa hô một tiếng: "Huấn luyện viên! Anh còn nước không? Miệng em khát quá, Tần Bái ích kỷ không cho em uống."
Thịnh Tinh Hà lắc lắc chai nước khoáng trong tay. "Chỉ còn lại đáy, nếu không cậu chống đỡ thêm một đoạn nữa, đi xuống thêm một chút là có cái cửa hàng nhỏ."
"Một chút cũng không sao." Trương Đại Khí vừa đi vừa đưa tay. "Anh cho em đi, thay anh giải quyết một cái rác."
Thịnh Tinh Hà vừa giơ tay lên, giữa chừng đã bị Hạ Kỳ Niên chặn lại, cậu ta mở nắp ra một ngụm nốc hết.
Trương Đại Khí ngây ra như gà gỗ: "Hạ Kỳ Niên, cậu có cái tật xấu gì vậy chứ? Tôi đã hỏi huấn luyện viên rồi! Là tôi hỏi trước!"
Hạ Kỳ Niên liếʍ liếʍ môi nói: "Gấp cái gì, tôi xuống mua cho cậu nguyên một chai luôn."
"Hừ!" Trương Đại Khí lại quay đi tìm mục tiêu mới. "Tiêu Tiêu, có thể thưởng cho miếng nước được không?"
Thịnh Tinh Hà nhìn Hạ Kỳ Niên: "Không phải cậu vừa mới uống xong một chai nước sao, còn khát à?"
"À." Hạ Kỳ Niên làm như không có việc gì lắc lắc cái chai trong tay. "Mì ăn hồi trưa bỏ bột ngọt hơi nhiều."
Thịnh Tinh Hà không nói thêm gì nữa.
Đội ngũ xuống núi rời rạc, không biết từ lúc nào, lại chỉ còn lại hai người Hạ Kỳ Niên và huấn luyện viên song song đi cùng nhau.
Hơi nóng đang lúc mạnh nhất, tiếng dế kêu vẫn ầm ĩ bên tai như trước.
Thịnh Tinh Hà đang suy nghĩ chuyện danh sách nên công bố như thế nào, lo lắng đến không chịu nổi, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng hỏi: "Anh, anh có biết phong trào leo núi xuất phát từ đâu không?"
"Tôi nào biết." Thịnh Tinh Hà lơ đãng
Hạ Kỳ Niên nghiêm túc nói: "Thật ra phong trào leo núi bắt nguồn từ một câu chuyện tình yêu. Nghe nói trên đỉnh vách đá của dãy núi Alps ở châu Âu có một loại hoa hồng núi cao quý hiếm. Tương truyền rằng chỉ cần có loại hoa hồng này thì có thể có được tình yêu mỹ mãn. Vì vậy, nhiều chàng trai dũng cảm đua nhau leo lên, muốn hái hoa để tặng cho người yêu của họ."
Thịnh Tinh Hà nghe xong nở nụ cười, tuy rằng không biết thật giả, nhưng chuyện xưa này quả thật có chút lãng mạn.
Ánh mặt trời rất gắt, Hạ Kỳ Niên nghịch ánh sáng, tay phải nắm không khí một cái rồi lắc lắc ở trước mắt Thịnh Tinh Hà: "Đưa tay cho tôi, tôi biến ra cho anh thứ tốt."
"Lại là vật rác rưởi gì vậy? Tự để dành cho mình đi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Ai, đảm bảo không phải rác rưởi! Đó mà là rác rưởi thì tôi sẽ nuốt nó luôn!"
Thịnh Tinh Hà hoài nghi mở lòng bàn tay ra.
Hạ Niên Niên buông tay, một vật tròn màu trắng rơi xuống.
Mới nhìn qua còn tưởng là một cục rác, nhưng nhìn kỹ...
Đó là một bông hồng trắng được gấp bằng khăn giấy.
_
Hết chương 14 _