Cô gái phía trước vừa mua xong, Hạ Kỳ Niên đã khẩn cấp nhìn ông chủ nói: "Cháu muốn một hộp đậu phụ thối, mấy thứ này mỗi thứ đều lấy một xiên, rưới tương ớt, càng cay càng tốt."
"Ăn cay dễ bị nổi mụn đó." Thịnh Tinh Hà nói.
Hạ Kỳ Niên vén tóc lên khoe khoang: "Anh coi, bộ tôi có mụn sao?"
Không chỉ không có mà làn da còn khá mịn màng.
Thân là người vừa đυ.ng vào ớt đã nổi mụn rần rần, Thịnh Tinh Hà cảm thấy thật thê lương.
Thế giới này thật không công bằng.
Ông chủ nói: "Có thêm nước sốt ngọt không?"
"Không cần, có thì là không?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
Thịnh Tinh Hà ở một bên nói: "Mấy món này đều phải rưới thêm nước sốt ngọt mới ngon, bỏ thì là quỷ quái gì, cậu tưởng đây là thịt nướng sao?"
Hạ Kỳ Niên: "Thì là là linh hồn."
Thịnh Tinh Hà: "Cậu không cảm thấy mùi vị thì là kỳ lạ sao?"
Hạ Kỳ Niên: "Chỉ có con gái mới thích ăn ngọt."
"..."
Không phải thi đấu, Thịnh Tinh Hà khó có lúc được làm càn một phen, gọi rất nhiều món thịt, "Rưới tương ngọt, thêm một xiên đậu phụ khô nữa."
"Được rồi!"
Xiên que ra khỏi nồi, mùi thơm tỏa ra bốn phía, ông chủ đem bày hết vào một cái đĩa sắt hình tròn, bắt đầu rưới nước sốt lên.
"Đem đi hay là ăn ở đây?" Ông hỏi.
"Ăn ở đây đi."
Hạ Kỳ Niên bưng dĩa nếm thử một cái, cảm giác vị chưa tới, lại rắc thêm chút ớt bột lên trên.
Cậu rắc một cái, chai ớt bột của ông chủ chỉ còn lại phân nửa.
Thịnh Tinh Hà bưng dĩa đến nơi râm mát đứng, Hạ Kỳ Niên đuổi theo hỏi: "Xúc xích của anh ngon không?"
"..." Nói ra câu như này thì muốn người ta trả lời thế nào chứ.
Hạ Kỳ Niên hình như cũng không nghĩ nhiều, ánh mắt khóa chặt vào khúc xúc xích hun khói, y như mèo dán mắt nhìn chằm chằm vào bể cá.
Thịnh Tinh Hà không khỏi xấu hổ vì đầu óc đen tối của mình.
"Cậu muốn ăn thì tự mua thêm một cây nữa, lát nữa tôi trả tiền giùm cậu sau."
"Tôi lười xếp hàng lắm, anh cho tôi nếm thử một miếng đi, tôi còn chưa ăn thử vị ngọt nữa." Hạ Kỳ Niên nói.
"Tôi cắn rồi." Thịnh Tinh Hà nói.
"Tôi thấy mà, tôi cũng đâu có ghét bỏ anh đâu." Hạ Kỳ Niên nói xong đã xáp lại cắn một cái thật lớn, cậu "A!" một tiếng, nhướng mày, giơ ngón tay cái lên, "Ngon quá!"
Thịnh Tinh Hà nhìn môi dưới của cậu dính nước sốt, nhịn không được nở nụ cười: "Vậy mà ai nói chỉ có con gái mới thích ăn ngọt?"
"Bây giờ tôi rút lại câu đó." Nói xong lại xáp lên cắn thêm một cái nữa.
Một khúc xúc xích chỉ còn một đoạn cỡ móng tay.
Thịnh Tinh Hà dứt khoát đưa qua luôn. "Cậu ăn đi."
Hạ Kỳ Niên lắc đầu: "Anh ăn đi, tôi cố ý chừa cho anh đó."
"..."
Còn cố ý nữa chứ.
Thịnh Tinh Hà vẫn bỏ đoạn xúc xích hun khói vào trong dĩa của cậu ta. "Tôi không muốn ăn, cậu ăn đi."
Hạ Kỳ Niên nhìn chằm chằm cái đoạn kia hai giây, sau đó trợn to hai mắt. "Anh đang ghét bỏ thứ tôi cắn vô sao?"
Thịnh Tinh Hà không chút do dự: "Đúng vậy."
Hạ Kỳ Niên cầm xúc xích hun khói bỏ vào dĩa của anh: "Tôi cũng đâu có để dính nước miếng, anh xem cái vết đứt ngang này này, chỉnh tề biết bao nhiêu, ăn đi, đừng lãng phí, không phải anh thích ăn ngọt nhất sao."
Thịnh Tinh Hà quả thực dở khóc dở cười. "Ở trên toàn là dấu răng của cậu đó có được không?"
Hạ Kỳ Niên còn ngoan cố. "Nước miếng của tôi có vị xoài đó."
Thịnh Tinh Hà hết nói nổi, gảy xúc xích hun khói qua một bên, gặm cánh gà. "Nghe cậu nói tôi cũng ăn hết ngon."
Hạ Kỳ Niên: "Tôi cũng đâu có ghét bỏ anh!"
Thịnh Tinh Hà: "Chuyện này có liên quan gì đến việc tôi ghét bỏ cậu không?"
"..."
"Huấn luyện viên! Hai người đang ăn lén cái gì vậy?" Tiếng Trương Đại Khí từ đằng xa truyền tới.
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Hạ Kỳ Niên cầm một đoạn xúc xích hun khói kia chạy tới. "Đại Khí, cậu tới đúng lúc ghê, tôi cố ý chừa cho cậu cái này ngon lắm nè!"
Thịnh Tinh Hà: "..."
Chia xiên que cho nhau xong, một đám người ồn ào kéo vào quán mì, không gian vốn yên tĩnh trong nháy mắt ầm ĩ.
Mì đã lên bàn, mỗi người đều tìm được món mì mình gọi, có điều khiến người ta khó hiểu là ngoài những món mọi người gọi ra còn có thêm năm bát.
Cốc Tiêu Tiêu quay đầu hô to: "Huấn luyện viên, có phải anh đã gọi dư ra không?"
"Không có." Thịnh Tinh Hà tìm được chỗ, ngồi xuống. "Sức ăn của Hạ Kỳ Niên, phần dư đó cậu ta giải quyết."
Lúc gọi món, Hạ Kỳ Niên cũng không có tham gia vào, nghe thấy lời này lại vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.
Cậu cắn một miếng sườn, khóe miệng gợi lên một độ cong đẹp mắt.
Trương Đại Khí cắn đứt sợi mì, mơ hồ nói: "Huấn luyện viên! Vậy sức ăn của em cũng lớn nữa, cũng phải thêm chút đồ ăn."
Mọi người nghe xong đều phụ họa: "Đúng! Đúng! Sức ăn của tụi em cũng lớn nữa!"
Thịnh Tinh Hà xoa xoa trán, cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại buồn cười, hô một tiếng về phía quầy: "Ông chủ, có thể cho thêm nước mì không?"
Ông chủ gật đầu: "Có thể, nước mì có cho thêm."
"Ài..." Trương Đại Khí lại cầm đầu kháng nghị. "Huấn luyện viên thật thiên vị, đúng không?"
Một giây sau, quán mì vang dội tiếng "khiếu nại" đồng thanh. "Phải rồi đó, huấn luyện viên! Anh thật thiên vị!"
Ông chủ ngồi sau quầy cười, các cô cậu bắt đầu biểu diễn tiết mục làm nũng.
Thịnh Tinh Hà cũng bị mọi người chọc cười: "Được rồi, được rồi, các người muốn thêm cái gì thì tự gọi đi, lát tôi trả tiền."
Hạ Kỳ Niên vùi đầu hút vài đũa mì thật mạnh, nhưng ý cười vẫn nở rộ trên khóe miệng, bám lên cả đuôi mắt.
Thiên vị.
Cậu đương nhiên biết huấn luyện viên Thịnh chính trực không phải cố ý thiên vị, càng không có ý gì khác với mình, nhưng điều này cũng không ngăn cản cậu lĩnh hội sự tuyệt vời của từ này.
_ Hết chương 13 _