Đội ngũ đi qua nhiều homestay và ruộng trà, nhiều gia đình trên núi sống bằng cách trồng hái trà và cung cấp chỗ ở.
Thịnh Tinh Hà không khỏi tưởng tượng đến cuộc sống sau khi về hưu của mình, nếu có thể ở ẩn giữa núi rừng, nuôi chó làm ruộng cũng không tệ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tiền mua nhà cái đã.
Giá nhà ở chỗ này cũng không rẻ hơn trong thành phố đâu.
Du khách đi ngang qua cũng nói: "Nơi này phong cảnh rất đẹp, nghỉ hưu mà ở đây dưỡng lão thì thật tốt."
Thịnh Tinh Hà bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi: "Đúng rồi, cậu là người ở đâu thế, nghe giọng cậu hình như không phải người địa phương."
Hạ Kỳ Niên báo ra một địa danh.
"Người phương Bắc à, khó trách giọng mũi sau rõ ràng như vậy." Thịnh Tinh Hà lại hỏi: "Vậy cậu đến bên này khi nào?"
"Học trung học thì tới bên này, theo..." Hạ Kỳ Niên thoáng chần chờ một chút. "Theo cô tôi, cô ấy chuyển tới đây làm việc nên cũng dẫn tôi theo."
Lúc trước đã từng nghe Hạ Kỳ Niên nhắc tới người cô này, ấn tượng của Thịnh Tinh Hà đối với bà cũng không tốt lắm.
"Sau đó thì không chăm nom cho cậu nữa sao?"
"Ừm." Hạ Kỳ Niên hỏi lại: "Vậy quê anh ở đâu, anh hẳn cũng không phải người địa phương."
"Tôi là dân thành phố X, cách đây cũng không tính xa, ngồi máy bay khoảng chừng hai tiếng đồng hồ." Thịnh Tinh Hà nói.
Thành phố X là một thành phố ven biển nổi tiếng của Trung Quốc, bốn mùa đều như mùa xuân, khí hậu rất dễ chịu.
Khi Hạ Kỳ Niên học trung học cơ sở đã đi du lịch ở đó, nói chính xác thì là đi tìm Hạ Tử Hinh.
Lúc ấy Hạ Tử Hinh đang thu một chương trình truyền hình thực tế ở địa phương, cậu lấy thân phận cháu trai đến khách sạn tìm người, một trợ lý nhỏ bên cạnh Hạ Tử Hinh đã dẫn cậu đi chơi ở thành phố X hai ngày.
Lúc đó cậu vẫn oán giận Hạ Tử Hinh không có thời gian ở bên cậu, mỗi điểm tham quan đều chỉ xem qua loa, chơi cũng không hết mình, nhưng mà bây giờ nhớ lại thì thành phố X quả thật là một nơi tốt, gần biển, phong cảnh đẹp đẽ.
"Có cơ hội dẫn tôi đi du lịch ven biển đi." Hạ Kỳ Niên nói.
"Được thôi." Thịnh Tinh Hà gật gật đầu. "Chờ đến kỳ nghỉ đông thì có thể đi, bên kia nhiệt độ thấp nhất cũng chỉ có mười độ, rất thoải mái."
"Được."
Lúc hai người đến sơn trang thì đã gần mười một giờ, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, chiếu cho hai người nhũn cả chân.
Xung quanh sơn trang đều là nơi hóng mát uống trà, còn có rất nhiều nơi nông gia nhạc*, dọc đường gặp mấy bác gái đang ngồi xổm lặt rau cạo vảy cá ở trước cửa, nhìn thấy có người đi qua, các bà đều sẽ vui vẻ chào hỏi họ một tiếng.
*nông gia nhạc: Du lịch nông thôn tập trung vào việc tích cực tham gia vào một lối sống nông thôn. Nó có thể là một biến thể của du lịch sinh thái. Nhiều ngôi làng có thể tạo điều kiện cho du lịch vì nhiều dân làng rất hiếu khách và háo hức chào đón du khách. "Anh có đói không?" Hạ Kỳ Niên hỏi.
Thịnh Tinh Hà dựa vào kinh nghiệm bản thân để kết luận, thông thường người hỏi vấn đề này đều là tự mình đã có chút đói bụng rồi.
"Chúng ta tìm được mọi người trước đã, sau đó cùng nhau ăn cơm luôn." Thịnh Tinh Hà nói xong liền vào nhóm gửi tin nhắn.
[Thịnh Tinh Hà: Các cậu tới sơn trang chưa?]
[Trương Đại Khí: Còn chưa.]
[Thịnh Tinh Hà: Sao còn chưa tới, không phải nói đi đường tắt sao?]
[Lưu Vũ Hàm: Đừng nói nữa, đó chỉ là hầm trú ẩn dưới lòng đất, chỉ có lối vào không có đường ra, tụi em đi vào trong cả nửa ngày còn chưa ra ngoài được đành vòng trở về.]
[Cốc Tiêu Tiêu: Đều tại Đại Khí, hại tụi em đi mất hơn một cây số.]
[Trương Đại Khí: Sao lại trách tôi, tôi đã sớm nói muốn đi ra rồi, không phải tại các cậu nhất định phải tự khiêu chiến một chút sao.]
[Tần Bái: Cậu là người đầu tiên đề xuất đi đường nhỏ, không trách cậu thì trách ai?]
[Trương Đại Khí: Các cậu có thể không nghe mà.]
Đây chính là chỗ xấu của nhiều người, dễ gây ra mâu thuẫn nhỏ, Thịnh Tinh Hà vội vàng cắt ngang bọn họ.
[Thịnh Tinh Hà: Vậy tôi ở sơn trang chờ các cậu trước, tới đây rồi cùng nhau ăn cơm, tôi bao cho.]
[Trương Đại Khí: Oa! Sao mà xấu hổ vậy được!]
[Trương Đại Khí: Chúng ta ăn gì?]
Thịnh Tinh Hà nhìn quanh một vòng, thấy mấy nhà giải trí nông thôn còn có một quán mì sạch sẽ gọn gàng, nhưng anh vừa nghĩ đến nếu để đám quỷ nhỏ này chọn không chừng lại có thể cãi nhau, nên trực tiếp quyết định luôn.
[Thịnh Tinh Hà: Ăn mì đi, sơn trang bên này có quán mì tên Lý Phủ, tôi ở bên trong chờ các cậu.]
[Trương Đại Khí: A! Nhà đó em biết, anh gọi đi trước đi, tụi em sẽ đến liền!]
Thịnh Tinh Hà đi vào quán mì Lý Phủ chụp ảnh thực đơn gửi lên nhóm, để bọn họ tự chọn.
Bọn nhóc thối đó đều là một đám có chứng rối loạn lựa chọn, gọi đồ ăn thôi đã mất hết nửa ngày. Trong khi đợi kết quả, Thịnh Tinh Hà đi dạo một vòng trong quán mì, tìm được phòng vệ sinh đi vào rửa tay.
Quán mì này tổng cộng có hai tầng, làm ăn tốt hơn nông gia nhạc nhiều, ông chủ là một người đàn ông trung niên vô cùng thích nói chuyện.
Hai người đang hăng say trò chuyện, bỗng nhiên nghe thấy Hạ Kỳ Niên ở ngoài cửa hô: "Huấn luyện viên, anh muốn ăn đậu phụ thối không?"
Thịnh Tinh Hà lắc đầu. "Không ăn, cậu ăn đi."
Hạ Kỳ Niên bám khung cửa: "Điện thoại di động của tôi hết pin rồi."
"..."
Trên núi có một số ông bà đẩy xe bán đồ ăn nhẹ, Thịnh Tinh Hà đoán họ đều là hộ gia đình ở gần đây, về hưu ở nhà cũng nhàn rỗi nên tìm cho mình chút việc làm, đều nói giọng địa phương.
Việc buôn bán bằng xe ở khu thắng cảnh luôn rất tốt, những xe bán đậu phụ thối xếp thành một hàng dài.
Trong không khí tràn ngập một loại hương vị quái dị, Thịnh Tinh Hà vừa tưởng tượng đến quá trình chế biến đậu phụ thối xong cũng không muốn ăn lắm.
Đợi đến khi đến gần, anh mới phát hiện ông này không chỉ bán đậu phụ thối, mà còn có các loại xiên que.
Bánh tổ, súp lơ, sụn, cánh gà, chân gà, sườn, đậu phụ khô khứa nhỏ...
Đậu phụ khô này cũng xem như là một đặc sắc của địa phương, sau khi ướp với một chút nước tương lại phết thêm chút tương ngọt, lúc anh còn đi học đã ăn với bạn cùng phòng vài lần, hương vị rất ngon.
Chỉ tiếc từ khi phải tham gia các loại thi đấu, anh không dám tùy tiện ăn các sản phẩm từ thịt nữa, trừ rau củ và đậu phụ ra, đến nay anh vẫn chưa biết hương vị của những món khác.
Hạ Kỳ Niên mới ngửi thấy hương thơm đã không ngừng nuốt nước miếng.
Người miền Nam vẫn có thể miễn cưỡng nghe được một chút giọng miền Bắc, nhưng người miền Bắc nghe giọng miền Nam thì cứ như nghe tiếng chim.
Hạ Kỳ Niên vẫn luôn tìm phiên dịch: "Ông ấy đang nói gì vậy?"
"Thịt xiên hai đồng một que."
"Ông ấy mới nói gì vậy?"
"Nói cậu đặc biệt giống Husky nhà ổng."
"Anh gạt người!"
Thịnh Tinh Hà nhếch miệng cười.
Khi anh nở nụ cười phát ra từ nội tâm sẽ lộ ra một hàng răng chỉnh tề, đôi mắt cong cong.
Hạ Kỳ Niên nhớ tới một câu vẫn thường thấy trên mạng: "Trong mắt người ấy có ánh sao."
Trước kia cảm thấy chỉ là nói quá, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Tinh Hà, cậu đã hiểu ra hàm nghĩa của những lời đó.
Mắt như hồ thu, đại khái là như thế này.
Không cẩn thận đã nhìn đến nhập thần.
Cậu nâng tay sờ ngực một chút, cảm nhận được nhịp tim đang không ngừng gia tăng, hít sâu một hơi.
Bình tĩnh!
Cậu lại tiếp tục nói với chính mình: Thịnh Tinh Hà là thẳng, thẳng, thẳng...
Nhưng vậy thì sao?
_ Hết chương 12 _