Chương 8: Trọng Hoa

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Ban đêm lúc Khương Tự ngủ đến mơ mơ màng màng dường như thấy được vô số đom đóm bay vào tạo thành một dải ngân hà nho nhỏ lộng lẫy quay chung quanh bé bay tới bay lui, kêu gọi nói: A Tứ, đi cùng mình, đi cùng mình nào.

Giọng nói mềm nhẹ ấm áp như tiếng của mẹ với bé khi còn nhỏ. Bé sinh ra không được mấy năm, mẹ đã chết bệnh. Trong trí nhớ của bé, giọng nói, nụ cười và dáng điệu của mẹ đã sớm mơ hồ không rõ.

Khương Tự bò dậy, đi theo những đôi cánh trong suốt của đám đom đóm ra ngoài.

Phủ Thiều Quang bên ngoài đường xa trời tối.

Đám đom đóm chợt lóe chợt tắt hướng tới hồ trên đỉnh núi bay đi. Áo váy cùng giày vớ của Khương Tự bị sương sớm làm ướt nhẹp. Bé như rơi vào tình trạng si ngốc muốn bước vào trong hồ. Ban đêm yên tĩnh, một tiếng cười tà tứ khe khẽ vang lên, ngay sau đó toàn bộ đom đóm đều bị ngọn lửa đỏ đậm thiêu đốt hầu như không còn.

Dưới đêm trăng, sóng nước lóng lánh trên mặt hồ bỗng nhiên nở rộ ra từng đóa hồng liên. Một đóa hồng liên thật lớn chậm rãi hướng Khương Tự trôi qua, hoa sen nở rộ lộ ra bên nam tử mặc đồ đỏ nằm nghiêng bên trong.

Ống tay áo to rộng của nam nhân tựa như mây tan mở ra để lộ đường cong xương quai xanh gợi cảm. Hắn cười tà mị như có vạn đóa sen nở rộ: “Tiểu A Tứ, buổi tối nhóc không ngủ được, chạy nơi này làm gì?”

“Trọng Hoa!” Trong bóng tối truyền đến một giọng nói nghiến răng nghiến lợi. Đồ cún, lại làm hỏng chuyện tốt của mình.

Ồn ào. Trọng Hoa - phong chủ Tam phong, núi Thanh Vụ cười lạnh vẫy vẫy tay áo. Chín phong núi Thanh Vụ xưa nay đấu mi chết ta sống, ai cũng cũng có thể thừa cơ dẫm lên kẻ khác. Lão Thất muốn thừa dịp Lão Lục không ở nhà dụ dỗ tiểu cô nương đáng yêu này này, hắn dĩ nhiên không vui!

Muốn bắt cũng do hắn tới bắt chứ, Thất phong Hách Liên gia chẳng qua chỉ là thế gia ở thượng giới, vậy cũng xứng cùng hắn tranh?



Khương Tự nhìn nam nhân tuấn mỹ theo dòng nước mà đến, thấy hắn diện y phục hoa mỹ, mặt mày như họa, tà tứ không kiềm chế được, thế nhưng so với đế vương kiếp trước còn muốn khí phái uy nghiêm hơn. Tức khắc bé mở miệng nhỏ dại ra ngó ngó.

Tu Tiên giới đều là tuấn nam!

“Ca ca đẹp không?” Trọng Hoa thấy hai mắt đen nhánh của bé gái mở to nhìn thẳng, tâm tình cực kỳ sung sướиɠ, cúi người véo véo khuôn mặt nhỏ bé mềm mềm mại mại.

Khương Tự che khuôn mặt nhỏ lại, vừa căm tức nhìn vừa lui về phía sau một bước, giọng mềm mại ngọt thanh mở miệng: “Huynh nếu không véo người sẽ càng đẹp.”

Trọng Hoa cười sang sảng, trên mặt hồ hoa sen từng đóa nở rộ, ngay lập tức khắp không gian đã nở thành một hồ sen.

“Tiểu A Tứ, nhóc chính là người duy nhất trong những năm gần đây ta véo đấy.” Trọng Hoa đổi sang sờ sờ búi tóc sừng dê nho nhỏ của bé, đáng yêu, thật đáng yêu, tiểu cô nương phàm trần giới đều đáng yêu như vậy sao? Nếu không, luyện chế thành con rối nhỏ đi, có thể lâu lâu dài dài chơi với hắn!

Khương Tự thấy hắn pháp thuật cao cường, hoa y mỹ phục, một thân khí độ có thể so với đế vương nhân gian, mỗi tội tâm tư quỷ quyệt, hỉ nộ vô thường, vừa thấy đã biết không phải tu sĩ tầm thường, bé không thể tránh khỏi tự sinh ra tâm lý cảnh giác lui về phía sau một bước.

Bất kể Lan Tấn ôn nhuận tuấn nhã hay tu sĩ áo đỏ cơ thể mang mùi hương hoa sen trước mắt so với nam chủ Cố Kỳ Châu đều không kém hơn chút nào, thậm chí còn thêm vài phần cảm giác thần bí khó nói. Núi Thanh Vụ rốt cuộc là nơi thế nào? Vì sao trong thoại bản không nhắc tới?

Trọng Hoa thấy tiểu Khương Tự thông minh đáng yêu dưới đêm trăng, càng nhìn càng thích, mắt phượng hiện lên một tia ánh sáng đỏ quỷ dị, ngón tay thon dài như ngọc bấm một pháp quyết duyên dáng.

Mí mắt Khương Tự đột nhiên càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng, giống như rơi vào động không đáy không ngừng rơi xuống, bên tai ẩn ẩn truyền đến một giọng nói thanh lãnh như ánh trăng: “Trọng Hoa, dừng lại đi.”