Chương 42: Đến Chơi

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Tính thử thì Đại sư huynh xác thật đã có vài năm không ra khỏi Đệ Nhất phong. Từ khi bọn hắn lục tục vào phủ Thanh Châu, bái nhập môn hạ Kiếm Tông, Nguyệt Li mười năm có thể ra một lần đã coi như nhiều.

Trong chín phong ở Thanh Vụ, mọi người đều có lập trường khác nhau. Trước khi cơ duyên lớn kia đến, miễn miễn cưỡng cưỡng duy trì hài hòa mặt ngoài, trừ Lão Tứ Lão Ngũ tới đây thể nghiệm sinh hoạt, ai mà không một lòng tính toán tương lai, các loại ý định khác nhau? Kể cả lão Thất cả ngày tùy tiện cũng có mục đích rõ ràng.

Bọn hắn gọi nhau là sư huynh đệ, kỳ thật cũng chẳng khác gì đối thủ! Trừ Lan Tấn đứng về Đệ Nhất phong ra.

Lan Tấn đối với rất nhiều suy đoán mặt không đổi sắc, hiền lành mỉm cười: “Nếu các vị quan tâm vết thương cũ của Đại sư huynh thì có thể lên Đệ Nhất phong thăm.”

Sắc mặt mọi người hơi trầm xuống, bọn hắn nếu dám đi thăm còn phải hỏi tên này?

“Nếu không có việc gì, tụ họp tháng này giải tán thôi.” Lan Tấn hướng Khương Tự duỗi tay, cười ngâm ngâm nắm tay tiểu sư muội về Lục phong.

Khương Tự ra khỏi chủ điện Kiếm Tông đã lôi kéo tay lớn ấm áp của Lan Tấn, cong mắt lặng lẽ hỏi: “Các sư huynh vì sao đột nhiên đối với muội tốt như vậy?”

Từng có vết xe đổ, nội tâm Khương Tự đối với chuyện thình lình xảy ra luôn rất cảnh giác. Bé từng thấy ánh mắt Cố Kỳ Châu cùng nữ tu nhìn mình, thương hại lại lãnh khốc mang cảm giác về sự ưu việt như thể đứng trên cao nhìn xuống, phảng phất muốn bé sinh thì sinh, muốn bé chết thì chết!

Các sư huynh núi Thanh Vụ trước đó căn bản không thừa nhận thân phận của bé, sao khi từ Tây Sơn về, mọi người tựa như đều thay đổi?

“Bởi vì muội góp nhặt rất nhiều điểm thiện ác sao?” Tiểu đế cơ ngẩng đầu như suy tư hỏi. Thu thập điểm thiện ác giống như thật đỉnh đó!



Lan Tấn kinh ngạc với sự mẫn cảm của bé, vuốt đầu lông xù xù nho nhỏ, cười nói: “Cũng phải mà cũng không phải. Bởi vì A Tứ là tiểu sư muội đáng yêu nên mọi người muốn đối tốt với muội.”

Tiểu Khương Tự xuất hiện ở Kiếm Tông núi Thanh Vụ là một chuyện ngoài ý muốn. Bé có thể đàn khúc Trấn Ma càng là chuyện cực kỳ ngoài ý muốn. Giờ Lan Tấn ẩn ẩn nhận ra đây có thể là ý trời, những người khác cũng ý thức được, một người phàm có thể tới trước mặt bọn hắn, tuyệt không phải người phàm chân chính.

Khương Tự được khen, dái tai ửng đỏ, lôi kéo tay lớn của Lan Tấn, cười khanh khách nói: “Lục sư huynh cũng là sư huynh tốt nhất trên đời này.”

Khóe mắt Lan Tấn nâng lên, tươi cười đầy mặt, hoa trên núi Thanh Vụ đều nở rực rỡ hơn chút.

*

Một đường đi Tây Sơn, Khương Tự thắng lợi trở về, không chỉ có được các sư huynh thừa nhận mà còn chân chính dung nhập vào Kiếm Tông, phủ Thanh Châu bên kia Lý Trường Hỉ cũng đưa lệnh bài Huyền Sửtới.

Lý Trường Hỉ lần đầu tiên tới núi Thanh Vụ, kích động đến cả đêm không ngủ nổi.

Núi Thanh Vụ có mê trận, Kiếm Tông lại phong bế sơn môn, tu sĩ tầm thường căn bản không lên được. Lúc này vẫn nhờ phúc tiểu nương tử Khương Tự, gã mới có thể đi một chuyến này.

Lý đại nhân một đường ngự kiếm, sướиɠ lâng lâng ngắm phong cảnh núi Thanh Vụ, chỉ thấy sương mù trong chín phong bao quanh núi non tú lệ. Mỗi phong cho người ta cảm giác không giống nhau, giống như Cửu phong đất đen bạc màu, Bát phong núi rộng mênh mông, Thất phong ánh vàng rực rỡ có thể chọc mù mắt, còn có Lục phong xanh như phỉ thúy.

Lý Trường Hỉ lại muốn tới phía trước xem tiếp thì bỗng nhiên một đạo sấm sét từ Tam phong đánh qua làm gã sợ tới mức vội vàng bấm pháp quyết, cuối cùng phải dừng ở Lục phong, khó khăn lắm mới tránh thoát tia sét kia.